Thứ Hai Tuần Thánh

NGÀY MAI TÁNG THẦY
Ga 12, 1-11

Sáu ngày trước lễ Vượt Qua, Ðức Giêsu đến làng Bêtania, nơi anh Ladarô ở. Anh này đã được Người cho sống lại từ cõi chết. Ở đó, người ta dọn bữa ăn tối thết đãi Ðức Giêsu; cô Mácta lo hầu bàn, còn anh Ladarô là một trong những kẻ cùng dự tiệc với Người. Cô Maria lấy một cân dầu thơm cam tùng nguyên chất và quý giá xức chân Ðức Giêsu, rồi lấy tóc mà lau. Cả nhà sực mùi thơm. Một trong các môn đệ của Ðức Giêsu là Giuđa Ítcariốt, kẻ sẽ nộp Người, liền nói: “Sao lại không bán dầu thơm đó lấy ba trăm đồng bạc mà cho người nghèo?” Y nói thế, không phải vì lo cho người nghèo, nhưng vì y là một tên ăn cắp: y giữ túi tiền và thường lấy cho mình những gì người ta bỏ vào quỹ chung. Đức Giêsu nói: “Hãy để cô ấy yên hầu cô ấy giữ lại dầu thơm này cho ngày mai táng Thầy. Thật vậy, người nghèo thì anh em luôn có bên cạnh; còn Thầy, anh em không có mãi đâu.”

Một đám đông người Do thái biết Ðức Giêsu đang ở đó. Họ tuôn đến, không phải chỉ vì Ðức Giêsu, nhưng còn để nhìn thấy anh Ladarô, kẻ đã được Người cho sống lại từ cõi chết. Các thượng tế mới quyết định giết cả anh Ladarô nữa, vì tại anh mà nhiều người Do thái đã bỏ họ và tin vào Ðức Giêsu.

SUY NIỆM

Chúa Giêsu đã đến tham dự một bữa tiệc vào buổi tối được tổ chức do một người bạn tên là Ladarô, cùng với các chị của Ladarô, là Marta và Maria. Đây cũng chính là Ladarô mà Đức Giêsu đã cho sống lại từ cõi chết. Chúng ta cũng đã từng tham dự những bữa tiệc vào buổi tối, nhưng không nhiều người trong chúng ta đã đến một nơi được tổ chức mà có một ai đó phục vụ bằng cả cuộc sống của họ.

Maria đã xức dầu cho chân của Chúa Giêsu bằng dầu thơm cam tùng. Ngày nay, chúng ta có thể mua trực tiếp các loại tinh dầu bao gồm các thành phần từ cây cam tùng với giá khoảng 30 đô la một ounce (khoảng 28 gam), điều đó cho thấy, nó vẫn còn là một mặt hàng quý giá.

Một đồng là tiền lương cho 12 giờ làm việc trong các lĩnh vực khác nhau vào thời Chúa Giêsu. Điều đó có nghĩa là Maria phải trả 300 ngày lương cho chiếc bình dầu đó – một năm tiền lương – và chị đã xức nhiều nhất nếu không muốn nói là tất cả trên chân Chúa Giêsu. Rồi cô lau khô chân Chúa Giêsu bằng tóc, dù cho cô đang ở trong nhà riêng và chắc chắn biết nơi để lấy một chiếc khăn. Hương thơm đã bay khắp nhà, và nó chắc chắn sẽ theo Maria đến bất cứ nơi nào cô ấy đi.

Giuđa phàn nàn về sự hoang phí. Phàn nàn luôn Maria, người đã mua dầu, và Chúa Giêsu, người đã cho phép cô xức dầu trên đôi chân của mình. Mặc dù đã theo Chúa Giêsu và chứng kiến ​​các công việc của Ngài, kể cả việc làm cho một kẻ chết sống lại, thì Giuđa vẫn than phiền về những gì Chúa Giêsu làm. Chúa Giêsu bảo ông ta “để cô ấy yên”, và rằng, chúng ta sẽ luôn luôn có người nghèo bên chúng ta.

Một hình thức chỉ trích của Giuđa vẫn thỉnh thoảng được xuất hiện trong Giáo hội: quá nhiều tiền dành cho các cơ sở của giáo xứ, không đủ cho các cộng đồng mà các nhà thờ phục vụ. Có lẽ Chúa Giêsu đang nói với chúng ta rằng Maria đã có cách để phục vụ Ngài, và nó phải được tôn trọng. Hành động hoang phí của cô nhằm xoa dịu nỗi đau khổ với vẻ đẹp và lòng trắc ẩn, mà vẫn là một trong những trách nhiệm của các cơ sở của giáo xứ ngày hôm nay – họ mở ra cho tất cả như là không gian để tiếp nhận, ân sủng và hiệp thông.

Mỗi chúng ta đều có một con đường để bước đi, mỗi người chúng ta đều có những thập giá riêng để chịu đựng trong việc phục vụ Chúa Giêsu. Chúng ta cần phải đi theo con đường đó một cách cẩn thận (“sợ hãi và run rẩy”, như Thánh Phaolô nói), chú ý đến sự ghen tị trong tâm hồn chúng ta. Giống như Maria, chúng ta hãy nghĩ về việc làm môn đệ trong con đường phát ra cùng một mùi hương của lòng trắc ấn danh cho anh chị em của mình.

Jeanette Ryan Murphy ’90
Gia Thi, SDB chuyển ngữ


Visited 1 times, 1 visit(s) today