LÀM MẸ

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Dưới những tia nắng đầu tiên trong ngày, Thanh Thư hít một hơi thật mạnh. Bốn tuần trôi qua thật nhanh, kể từ khi cô được làm mẹ – một người mẹ bất đắc dĩ.

Hôm nay là ngày đặc biệt. Không chỉ với cô, mà với cả thiên thần bé nhỏ vừa chào đời. Hôm nay là ngày lễ rửa tội của bé – Băng Vy!

Người mẹ trẻ ấy nhẹ nhàng bước thật chậm, đến bên con và hôn lên đôi má. Cô yêu nó hơn bất cứ thứ gì trên cuộc đời này, vì nó mà cô còn tồn tại, vì nó mà cô có những cảm giác thật tuyệt. Làm mẹ!

Thanh Thư là sinh viên năm 3 ngành sư phạm. Những tưởng không bao lâu nữa xứ Nghệ sẽ có một cô giáo tận tình đem con chữ đến cho những đứa trẻ vùng biển Diễn Châu. Thế nhưng, trái tim của người con gái ấy tự bao lâu luôn nau náu một khát khao về sự đổi đời mãnh liệt. Cô dấn thân vào những quán cà-phê mờ mờ ảo ảo để làm thêm, rồi dần dần quen với cuộc sống Sài Gòn, cô bắt đầu biết nhảy nhót, đi bar.

Chẳng ai có thể hình dung về cô gái hiện đại, biết mọi món ăn chơi, trước đây lại là một cô gái chỉ biết kể những câu chuyện vui, diễn những vở kịch trong nhóm bạn vùng quê, để đem niềm vui và tiếng cười đến cho mọi người. Thế mới hay, thời gian có thể làm cho người ta thay đổi, những cám dỗ về vật chất luôn khiến người ta lạc lối. Thanh Thư đã đề ra cho mình cả một chiến lược để tiến thân, để làm giàu. Những bạn trẻ nhìn thấy những vệ tinh vây quanh cô, hay những yêu chiều mà họ dành cho cô, tất cả đều ngưỡng mộ và ước ao có được một tương lai như thế.

Nhưng hình như người tính không bằng trời tính, chính trong lúc Thanh Thư thấy mọi sự tiến triển tốt nhất thì cô nhận ra mình có thai. Đi khám, bác sĩ bảo cái thai phát triển khá tốt, rồi chẳng bao lâu nữa gia đình cô sẽ chào đón một bé trai kháu khỉnh. Cái tin ấy như sét ngang tai. Chưa bao giờ cô nghĩ cho bản thân mình, về một tình yêu đích thực, về hai chữ “làm mẹ”. Mà cha nó là ai?!!! Chẳng lẽ cô lại đòi cả từng ấy người yêu đi xét nghiệm?

Có lẽ chưa bao giờ cô lại cảm thấy sự thật khủng khiếp như lúc này. Vẫn biết “chơi dao có ngày đứt tay”, nhưng Thanh Thư không bao giờ hình dung nó lại xảy ra với chính mình như lúc này, rất thật. Cô nghĩ đến nỗi nhục mà ba mẹ cô phải mang, tiếng cười chê của hàng xóm là những người đã từng ngưỡng phục đạo đức của gia đình cô, rồi còn bạn bè, thày cô, và nhất là đạo đức của một sinh viên ngành sư phạm. Cuối cùng thì, cô nghĩ chỉ có cách êm đẹp nhất là phá thai, cho dù tàn nhẫn. Và thế là cô âm thầm tìm hiểu nơi chốn, thông tin.

Ngồi hàng giờ bên hàng ghế bệnh viện, cô chỉ mong sao bác sĩ mau gọi tên mình, cô chỉ muốn nó đừng bao giờ xuất hiện, đừng bao giờ cản trở đến cuộc sống vốn dĩ không lành mạnh của cô.

Trong lúc ngồi chờ như thế, cô gặp một chị phụ nữ 32 tuổi. Chị đang mang thai đứa con thứ ba. Nghe chị tâm sự về niềm hạnh phúc, sự linh thiêng của tình mẫu tử, tự nhiên Thanh Thư trực giác được rằng, giữa cô và đứa trẻ trong bụng có một sợi dây liên kết vô cùng chặt chẽ. Cô cảm nhận như hơi thở của bé đang dần mạnh hơn trong nhịp đập, cô bỗng vui khi tưởng tượng sẽ dậy cho con mình đọc chữ, rồi khi cô già đi đó chẳng phải là điểm tựa cho cô… Tất cả suy nghĩ ấy bỗng chốc dập tắt ý định phá thai mà cô từng mong từng giờ từng phút.

Chợt nghe y tá gọi tên mình, hai tai cô bắt đâu ù đi, cô vội đứng dậy và chạy khỏi cái bệnh viện mà theo cô lúc này đầy đe doạ.

Cô quyết định bỏ lại sau lưng tất cả những lời dị nghị, cô mặc cho những câu hỏi tò mò của những người xung quanh. May mắn, ba mẹ Thanh Thư không quá khắt khe. Tuy đau khổ, nhưng họ vẫn có niềm an ủi được gần con gái còn hơn là những tiếng đồn thổi mà họ đã được nghe. Và thế là đứa bé đã được chào đời trong một đêm tháng 12, giữa những cơn gió thổi từng cơn lạnh buốt của xứ Nghệ. Nó là một bé gái hết sức dễ thương.

Cô nhớ lại những lần nghe nhạc Trịnh, bé lại giơ chân lên đạp vào bụng cô tỏ vẻ thích thú, cô cười dường như bé cũng cười, nó như hiểu được suy nghĩ trong cô. Ngày bé chào đời, cô hồi hộp khi bác sĩ bế bé đặt cạnh cô. Cái cảm giác sau bao lâu chờ đợi để mong ngắm con mình đang chìm trong giấc ngủ. Chắc nó cũng hạnh phúc khi được đến với thế giới này. Nó chỉ ngủ khi cô sờ vào người nó, nó cười khi cô thơm thật lâu vào má nó, nó im lặng rồi lịm đi khi cô áp nó vào lồng ngực.

Đêm Giáng Sinh, ngồi ngắm con trẻ, Thanh Thư thấy mình thật gần với hoàn cảnh của người nữ sinh con trong máng cỏ.

Làm mẹ. Cô chỉ biết hai chữ ấy thiêng liêng đến thế nào. Cô ân hận khi đã có ý định bỏ nó. Một chút nữa thôi nếu thiếu đi sự khôn ngoan, có lẽ cuộc đời cô sẽ chẳng bao giờ tìm được những cảm giác như thế này.

Bên cạnh những lỗi lầm luôn còn đó sự thứ tha. Niềm vui chỉ đến khi ta biết lựa chọn lại cho mình con đường đúng đắn. Đừng bao giờ dập tắt niềm tin trong ai, cũng đừng bao giờ tự cho mình quyền quyết định mạng sống của người khác.

Bài viết: Ngọc Diệu


Visited 1 times, 1 visit(s) today