(Lc 11, 37-41)
Việc mọi người phải rửa tay trước khi ăn thực ra chỉ là một nghi thức, một truyền thống, chứ không phải là một giới răn có tính bắt buộc tuyệt đối. Tuy nhiên, nhiều người biệt phái lại quá khắt khe về việc đó, đến độ họ dùng nó như là mẫu mực để xét đoán.
Chúa Giêsu đã trách thái độ giả hình của các Pharisêu rằng họ chỉ “lo rửa tay, rửa chén đĩa cho sạch, mà không lo thanh luyện tâm hồn, để tâm hồn mình đầy sự gian ác”.
Với đoạn Tin mừng hôm nay, chúng ta hiểu được điều Chúa Giêsu mời gọi mọi người, trong đó có cả mỗi người chúng ta, đừng quá chú trọng đến cái bên ngoài, nhưng phải biết trau dồi cái bến trong, nghĩa là để cho trái tim luôn biết quảng đại yêu thương.
Vì thế, việc rửa sạch cái bên ngoài của chén đĩa thì không đủ, nhưng cần phải rửa sạch lòng tham lam, độc ác gian tà… Những cái đó mới làm cho con người trở nên ô uế và xấu xa.
Thiên Chúa nhìn thấy tất cả những cái tốt xấu nơi con người, cũng như tất cả những cái bên ngoài và bên trong, vì Ngài đã làm nên tất cả mọi thứ đó. Tuy nhiên, Ngài cũng dạy ta cách tẩy rửa cái nhơ uế bên trong bằng cách bố thí, để “mọi sự sẽ trở nên sạch cho các ngươi” (c.41).
Lời dạy của Chúa Giêsu hướng chúng ta đến việc xây dựng vẻ đẹp từ bên trong, cái cốt lõi của người Kitô hữu. Cái đẹp ấy chính là tình yêu thương tha thứ, là lòng bao dung, biết xót thương và chia sẻ cho mọi người.
Câu chuyện về cậu bé Gioan cũng khiến ta suy nghĩ. Hôm đó, cậu tham dự chạy điền kinh do trường tổ chức, với các cự ly 100m, 200m và 400m. Với khả năng thiên phú, cậu đã dễ dàng dành chiến thắng ở cả hai cự ly đầu. Đến lượt chạy thứ ba, cậu đã chạy rất nhanh, và ai ai cũng đoán chắc cậu sẽ là người dành chiến thắng. Thế nhưng, khi về gần đến đích, cậu đã quyết định chạy chậm lại, để nhường cho một trong các bạn của cậu đạt được phần thưởng, vì cậu nghĩ rằng cậu đã có 2 phần thưởng rồi.