Bài chia sẻ của một thiện nguyện viên truyền giáo, đến làm việc tại Papua New Guinea

(Vunabosco, Papua New Guinea – 04.05.2018) – Tôi là James Patrick S. Maravilla, một kỹ sư cơ khí mới ra trường vào năm ngoái. Trước khi tốt nghiệp, tôi được chú tôi là Cha Alfred mời đến Papua New Guinea để thực tập và tôi đã đến đây làm việc trong 3 tháng. Tôi xin chia sẻ một vài cảm nghiệm.

Đối với tôi, đi làm công tác thiện nguyện không phải là điều mới lạ, vì trong thời gian học đại học, tôi đã từng đi làm công việc thiện nguyện khá nhiều lần. Vả lại, ngay sau khi tốt nghiệp, tôi cũng đã qua khóa học về y tế sơ cứu cũng như về chữa cháy để có thể đi làm công tác xã hội.

Tuy nhiên, sau 3 tháng làm việc giữa các em học sinh ở Papua New Guinea, tôi đã có những trải nghiệm rất khác với những lần đi làm công tác thiện nguyện trước đây.

Nơi tôi đến làm việc là 1 trường trung học chuyên về dạy kỹ thuật nông nghiệp cho các học sinh nghèo miền quê. Lúc ban đầu, tôi cảm thấy hơi bị sốc vì ở đây thiếu thốn đủ thứ. Tôi phải rời xa gia đình, xa bạn bè và rất nhớ nhà khiến tôi chỉ muốn quay về. Hơn nữa, tôi rất khó gọi điện thoại hoặc sử dụng internet vì các đường truyền ở đây quá kém, trong khi đó tôi không thể sống nếu thiếu internet. Nhưng khó khăn lớn nhất đối với tôi vẫn là vấn đề ngôn ngữ. Tôi hoàn toàn mù tịt vể thổ ngữ của cư dân vùng này. Họ nói tôi chẳng hiểu gì và tôi cũng không thể nói để họ hiểu. Trong 3 tháng, tôi chỉ tiếp xúc với các em học sinh nội trú và các tu sỹ Salêdiêng để giúp các em về vấn đề chăm sóc sức khỏe, chứ chưa thể dùng đến những kiến thức chuyên môn của tôi.

Có lần, tôi được tham gia sinh hoạt với các Cộng tác viên Salêdiêng. Tôi chỉ biết họ là những giáo viên, ngoài ra tôi không biết họ dẫn tôi đi đâu và đi

để làm gì. Nhưng tôi đã cùng đi với họ đến tập múa cho các cháu thiếu nhi ở Vulavolo và dạy nấu ăn cho các bà mẹ. Các cháu múa rất say sưa và đầy hưng phấn. Tôi cũng có dịp được làm quen với các sơ FMA và các nhóm trong Gia đình Salêdiêng tại đây.

Tuy nhiên, có những kỷ niệm còn đọng lại trong tâm trí khiến tôi không thể quên được. Trước hết, đây là lần đầu tiên trong đời tôi được đi xa, đi ra hải ngoại để làm việc. Thứ đến, bầu khí cộng thể Salêdiêng ở đây rất ấn tượng. Vunabosco và Kokopo quả thực là gia đình thứ hai của tôi trong suốt 3 tháng qua. Tôi cũng được biết về các nhóm trong Gia đình Salêdiêng như các anh chị Cộng tác viên, các sơ FMA, các học sinh, các giáo viên trong trường Salêdiêng. Tuy nhiên, điều quý báu nhất, là tôi học được cách kiến tạo niềm vui từ việc hiến thân phục vụ cách vô vị lợi. Song song vào đó, sau 3 tháng tôi đã có thêm nhiều bạn bè và nhiều người thân thiết. Họ đã đón nhận tôi đến sống với họ như trong một gia đình, và đặc biệt nhất là tôi đã trải nghiệm thế nào là tinh thần Salêdiêng cách cụ thể sau thời gian lưu ngụ nơi đây.

Bài viết của kỹ sư James Patrick S. Maravilla
Văn Hào, SDB chuyển ngữ


Visited 7 times, 1 visit(s) today