Bật dậy khỏi giường, quăng đống chăn mền qua một bên, Hùng phóng nhanh về phía cửa sổ, mở toang cánh cửa đóng kín mít bấy lâu. Những tia nắng ban mai không bỏ lỡ cơ hội, chen lấn nhau, ùa vào trong căn phòng tối tăm. Hùng hít thở thật sâu và cảm nhận mùi hương của nắng sớm như ăn một món ăn ưa thích đã lâu rồi cậu không được thưởng thức.
Hùng đã từng sợ nhìn thấy ánh dương của ngày mới để khỏi phải đối diện với thực tại không có tương lai. Nhất là sau thất bại vừa rồi: Từ một kế toán trưởng bị rơi vào vòng thất nghiệp do thừa tài năng nhưng thiếu kinh nghiệm. Cú ngã ngựa này thật đau vì nó lấy đi của Hùng tất cả: công việc, tiền bạc, tương lai, danh dự… May mà thoát vòng tù tội.
Từ một nhân viên sáng giá Hùng rơi vào cảnh thất nghiệp. Cậu thất chí, chán đời. Đối với Hùng, mỗi ngày mới trở thành một điều gì đó thật kinh khủng. Vì vậy, cậu tự nhốt mình trong căn phòng tối, không cho phép bất kỳ tia nắng nào lẻn vào. Căn phòng và bóng tối đã trở thành nơi mà cậu thấy an toàn. Cậu không phải đối diện với hàng trăm câu hỏi về tương lai, cũng như không phải đối diện với thực tại tối tăm như chính căn phòng của cậu. Cái thực tại làm cậu thấy mình là người thừa trong xã hội này, là kẻ ăn bám của gia đình. Cố gắng rồi lại cố gắng để rồi cuối cùng nhận lấy thất bại cách phũ phàng đã làm Hùng sợ và mệt mỏi khi nghĩ đến việc phải bắt đầu lại.
Triền miên trong màn đêm tự mình tạo ra, Hùng dần đánh mất khái về “hôm nay” và vì thế “ngày mai” là gì cũng không còn quan trọng. Hôm nay hay ngày mai, đều tối như nhau. Hiện tại và tương lai đối với Hùng là một hố sâu của tuyệt vọng. Hùng không còn dám nghĩ đến mình sẽ làm gì, sẽ là ai trong tương lai. Cậu bị trầm cảm, u uất.
Giao tiếp với thế giới bên ngoài bây giờ chỉ có mẹ, người cậu yêu thương nhất và cũng đem lại cho cậu cảm giác an toàn nhất. Mỗi ngày, mẹ đem cơm đến cho Hùng, nói cho cậu nghe về tình thương, về điều tích cực, về sự mong mỏi cậu rời căn phòng tối tăm cô đơn này, nhưng Hùng chỉ ôm vai mẹ, rồi lại rơi vào cơn trầm mặc.
Rồi có một ngày, cánh cửa bật tung. Mẹ đến không chỉ có một mình, mà còn dẫn theo cu Bin. Thằng cháu nghịch ngợm của Hùng. Vừa vào, nó ào liền đến Hùng, ôm cổ bi bô khoe chiếc vali cứu hỏa, bộ xếp hình Lego. Quà tặng sinh nhật vừa qua của bé. Đối với cu Bin, cậu Hùng vẫn là người cậu thành đạt dễ thương dễ mến. Vẻ thơ ngây, lí lắc của đứa trẻ hiếu động lôi Hùng vào hoạt động của nó. Hai cậu cháu cùng nhau xếp hình, chơi đùa vô tư…
Thằng bé theo bà đi ra, nhưng nó để lại trong căn phòng và nhất là trong con tim Hùng sự tươi mới và ánh sáng. Thì ra, ngoài kia mặt trời vẫn mọc rồi lặn mỗi ngày cho dù Hùng từ chối nhìn ánh dương. Thời gian vẫn cứ vần xoay, dù muốn dù không cậu cũng phải tiếp tục sống, làm việc. Hùng cười thầm khi nghĩ đến bản thân mình giống như con đà điểu giấu cái đầu trong hốc cát và nghĩ rằng như thế là an toàn.
Không, hoàn toàn không. Thực tế vẫn còn đó, không hề thay đổi. Thất bại hiện tại vẫn còn đó và nó chẳng bao giờ tự biến mất nếu cậu không đối diện và can đảm vượt qua chính mình. Lúc này Hùng mới thấy, hóa ra cái khó khăn lớn nhất và đối thủ nặng ký nhất là chính bản thân cậu. Bỗng chốc, cái cảm giác an toàn cậu tự tạo cho mình đã hiện ra đúng bản chất giả tạo của nó. Thực vậy, cho dù cậu không quan tâm đến tương lai rồi sẽ ra sao thì ngày mai vẫn cứ đến. Cuối cùng, cậu nhận ra rằng mình không thể trốn tránh mãi, không thể tự lừa dối mình hoài như vậy.
Ngoài cánh cửa sổ kia, mọi người vẫn đang tất tả ngược xuôi. Nhìn dòng người chuyển động, tận bên trong lòng của Hùng bừng dậy nỗi khao khát sống có ích cho đời. Cái ước mơ thuở thiếu thời của cậu như được hồi sinh tựa như những cành cây đâm chồi sau kỷ ngủ đông. Đôi tai đã đóng lại với những lời khuyên nhủ của bạn bè và người thân bây giờ đang rộn ràng cùng nhịp sinh hoạt bận rộn của mọi người bên ngoài. Tiếng chim hót, nắng ấm, tiếng gọi í ới rủ nhau đi học của bọn trẻ trong xóm, cái mùi bánh ướt thơm hòa quyện với cái mùi quen thuộc của nồi nước phở làm Hùng thấy thèm được hòa vào giữa nhịp sống. Cậu tự nhủ, ngày mai đến rồi!
Bài viết: Cosma Đặng