Thứ Tư sau Chúa Nhật 2 Mùa Chay

ANH EM KHÔNG ĐƯỢC NHƯ VẬY
Mt 20,17-28

Lúc sắp lên Giêrusalem, Đức Giêsu đưa Nhóm Mười Hai đi riêng với mình, và dọc đường, Người nói với các ông: “Này chúng ta lên Giêrusalem, và Con Người sẽ bị nộp cho các thượng tế và kinh sư. Họ sẽ kết án xử tử Người, sẽ nộp Người cho dân ngoại nhạo báng, đánh đòn và đóng đinh vào thập giá và, ngày thứ ba, Người sẽ trỗi dậy.” Bấy giờ bà mẹ của các con ông Dêbêđê đến gặp Đức Giêsu, có các con bà đi theo; bà bái lạy và kêu xin Người một điều. Người hỏi bà: “Bà muốn gì?” Bà thưa: “Xin Thầy truyền cho hai con tôi đây, một người ngồi bên hữu, một người bên tả Thầy trong Nước Thầy.” Đức Giêsu bảo: “Các người không biết các người xin gì! Các người có uống nổi chén Thầy sắp uống không?” Họ đáp: “Thưa uống nổi.” Đức Giêsu bảo: “Chén của Thầy, các người sẽ uống; còn việc ngồi bên hữu hay bên tả Thầy, thì Thầy không có quyền cho, nhưng Cha Thầy đã chuẩn bị cho ai, thì kẻ ấy mới được.” Nghe vậy, mười môn đệ kia tức tối với hai anh em đó. Nhưng Đức Giêsu gọi các ông lại và nói: “Anh em biết: thủ lãnh các dân thì dùng uy mà thống trị dân, những người làm lớn thì lấy quyền mà cai quản dân. Giữa anh em thì không được như vậy: Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em. Và ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ anh em. Cũng như Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người.”

SUY NIỆM

Tin mừng hôm nay nghe có vẻ như một bản tóm tắt của một đội bóng rổ tại một trường trung học.

Huấn luyện viên gọi đội tuyển vào trò chuyện nhóm để trình bày chi tiết kế hoạch trò chơi của mình; một bà mẹ của hai người trong số các cầu thủ muốn huấn luyện viên để con trai của bà được chơi nhiều hơn; các con trai nghĩ rằng họ xứng đáng để chơi nhiều hơn; có những cuộc chiến giữa các thành viên trong nhóm về những người sẽ trở thành cầu thủ ngôi sao; và huấn luyện viên nói những từ đầy sự động viên cuối cùng trước khi họ ra về.

Tôi không nói rằng Chúa Giêsu và môn đệ của Ngài thực sự “hooper”. Nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể có được một số hiểu biết có giá trị bằng cách nhìn ngắm đức tin của chúng ta thông qua cách nhìn của môn bóng rổ.

Thứ nhất, huấn luyện viên của chúng ta xứng đáng với sự tin tưởng của chúng ta. Không phải tất cả huấn luyện viên đều biết họ đang làm gì, nhưng Chúa Giêsu có trí tuệ hơn bất kỳ người chơi nào trong chúng ta. Những lời Chúa Giêsu trao cho các môn đệ trong cuộc trò chuyện đã gây sốc, cũng như phần lớn những lời Chúa Giêsu nói trong các Tin mừng. Nếu chúng ta muốn cải thiện trò chơi của chúng ta, chúng ta nên lắng nghe Chúa Giêsu.

Thứ hai, chúng ta cần tập trung vào việc hoàn thành vai trò của chúng ta. Chúng ta thường muốn người khác nhìn nhận nhiều hơn về tài năng của chúng ta, và gia đình chúng ta cũng nghĩ rằng chúng ta nên làm như thế. Chúng ta không thể luôn luôn điều khiển được khi nào chúng ta được chơi, nhưng chúng ta có thể điều khiển mức độ sẵn sàng của chúng ta khi tên của chúng ta được gọi.

Thứ ba, môn đệ là một môn thể thao đồng đội. Nếu chúng ta muốn trở thành một cầu thủ giỏi hơn, chúng ta nên tập trung vào việc trở thành một đồng đội tốt hơn. Các môn đệ tốt nhất là những người làm cho đồng đội của họ trông đẹp hơn, và không có gì đẹp hơn khi một nhóm chơi với nhau như một tập thể không ích kỷ.

Joe Lemna ’18
Gia Thi, SDB


 

Visited 20 times, 1 visit(s) today