Ngôi Nhà Vĩnh Cửu

Nguyễn Xuân Quang, sdb

     Các bạn trẻ rất thân mến!

    Trong một dịp tình cờ lang thang trên mạng, lạng vài vòng trong thế giới những câu chuyện hay. Tôi đã đọc được câu chuyện sau đây có xuất xứ từ Scotland, và đã được nhiều trang mạng khác trích dẫn. Nay tôi xin được bắt đầu với câu chuyện mang tựa đề: “Cánh cửa không bao giờ khóa”.

    Ở thành phố Glasgow nước  Scotland, có một cô gái trẻ đua đòi ăn chơi, sống theo trào lưu của một số ít thanh thiếu niên ngày nay thường làm. Chán sống chung trong một gia đình nề nếp có lối sống khuôn phép, cô gái bảo với mẹ: “Con không muốn tin vào Thượng đế của ba mẹ nữa, con chán sống với mẹ lắm rồi, con mặc kệ, con đi đây!”.

   Thế là cô bỏ nhà đi, lấy thế giới bao la làm nhà mình. Tuy nhiên, vì không nghề nghiệp, cô chẳng tìm ra việc làm, nên phải làm gái đứng đường, đem thân xác, hình hài mình ra làm thứ để mua bán, đổi chác. Năm tháng cứ thế trôi qua, mẹ cô ngày càng già đi vì nhớ con. Trong khi cô càng trượt dài trong lối sống sa đoạ của mình. Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Nghe đồn về lối sống của con gái mình, bà mẹ đã đi tìm con trong khắp thành phố. Bà lân la đến từng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản: “Làm ơn cho tôi chưng tấm hình ở đây!” Đó là tấm hình một bà mẹ tóc muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: “Mẹ vẫn yêu con… Hãy về nhà đi con!”.

    Vài tháng trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày, cô gái đến với một nhóm cứu trợ nọ để nhận một bữa ăn cứu đói. Ban đầu, cô không để ý đến tấm hình vì mải lo nhận thức ăn. Nhưng khi đã nhận gói thức ăn cứu trợ xong, cô đi ngang và liếc qua tấm hình, bất chợt, cô nhận ra khuôn mặt dù nhăn nheo, cằn cỗi nhưng là mẹ mình. Cô đến xem kĩ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những điều bà viết nữa: “Mẹ vẫn yêu con… Hãy về nhà đi con!“. Lúc đó, trời đã tối nhưng bức hình đã làm cô gái xúc động, ôm mặt bật khóc rồi cô quyết định phải chạy bộ về nhà. Về đến nhà, trời đã sáng tỏ. Cô sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao với mẹ. Khẽ gõ cửa, cô thấy cửa không khoá. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, cô chạy vội vào buồng ngủ của bà và thấy bà vẫn đang ngủ yên. Cô đánh thức mẹ mình dậy và nói: “Mẹ ơi, con đây! Con đây! Con đã về nhà rồi, xin tha thứ cho con!” Không tin vào đôi mắt mình, bà mẹ lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cô gái nói với mẹ: “Mẹ à, con lo quá. Thấy cửa không khoá, con cứ nghĩ nhà có trộm!” Bà mẹ nhìn con âu yếm: “Không phải đâu con à! Từ khi con đi, cửa nhà mình chưa bao giờ khoá. Mẹ sợ lúc nào đó con trở về mà mẹ không có ở đây để mở cửa cho con!” Và cô gái lại gục đầu vào lòng mẹ, bật khóc!

Bạn thân mến!

    Tình yêu mà cha mẹ bạn dành cho bạn là cả một cuộc đời. Các ngài vẫn mãi đợi chờ bạn, cánh cửa nhà lẫn cửa lòng của họ vẫn luôn luôn không bao giờ khóa cả. Có lẽ trên bước đường đời đã đôi lần bạn ngập ngừng trước cánh cửa ấy, rồi bạn tự nhủ thầm họ đã đóng rồi sao vào được đây, hoặc có lẽ họ đã không tha thứ và chấp nhận lỗi lầm mà mình gây ra. Bạn đã vô tình đánh mất đi một cơ hội lớn nhất trong cuộc đời chỉ vì mình mong ước trở về nhưng thiếu đi sự quyết tâm, chỉ vì thiếu chủ động trong hành vi, bởi lẽ chỉ cần bạn đẩy tay nhẹ, cánh cửa sẽ mở ra vì nó có khóa bao giờ đâu, nó vẫn luôn mở để đợi chờ bạn.

    Bạn thân mến! Cánh cửa Thiên Đàng cũng vậy đó bạn. Tôi xin khẳng định với bạn rằng: “Để bước vào Thiên đàng, không cần ai đó phải mở cho chúng ta từ bên trong; bởi lẽ cánh cửa Thiên Đàng luôn luôn rộng mở. Tại sao ư? Bởi vì Thiên Chúa đã dành chỗ đó (đã định sẵn) nó là tài sản của tất cả các con cái của Ngài. Chúa Giêsu, Đấng đang sống trong chúng ta, ngài là Cổng trời và là Thiên Đàng. Ngài đã đến thế gian này để mở cửa nhà của mình và cho chúng ta quyền cư trú vĩnh cửu ở đó”. 

    Các bạn trẻ thân mến! Lời mời gọi Nên Thánh của tông huấn Christus Vivit vẫn vang lên cho chúng ta: “Giữa lòng Giáo hội có rất nhiều vị thánh trẻ, những người dâng hiến đời mình cho Đức Kitô, đến mức nhiều người trong đó nhận cái chết tuẫn đạo. Các ngài là những phản ánh quý giá của Đức Kitô trẻ trung, chứng tá sáng ngời của các ngài khích lệ và đánh thức chúng ta khỏi cơn mê. […] Nhiều vị thánh trẻ đã cho phép các nét trẻ trung chiếu sáng trong tất cả vẻ đẹp của chúng và trong cuộc sống của mình, các ngài đã thực sự là những ngôn sứ đem lại sự thay đổi. Mẫu gương của các ngài cho thấy rõ những gì người trẻ có thể làm, mỗi khi họ mở lòng ra gặp gỡ Đức Kitô.” (ChV 49)

    Quả thực, “Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà lại chẳng đón nhận” (Ga 1,11), cánh cửa Thiên Đàng vẫn không bao giờ khóa và quyền được định cư vĩnh viễn nơi đó của chúng ta đã được chính Đức Giêsu Kitô trao cho qua cái chết và sự phục sinh của Người, nhưng có lẽ chúng ta cũng giống cô gái trong câu chuyện trên đã chọn cho mình một lối sống theo trào lưu, theo tự do “muốn làm gì thì làm”, theo một triết lý “sống không có ngày mai”. Cũng có thế đã có nhiều bạn thức tỉnh sau cơn mê, rút thật dài cái bài học kinh nghiệm của cuộc đời, cũng sám hối, cũng ăn năn, nhưng lại thiếu quyết tâm thay đổi, thiếu cái quyết định cuối cùng là gõ cửa, là chạm nhẹ vào cửa để bước vào. Bạn có biết không, Thiên Chúa vẫn luôn đợi chờ bạn, ngài vẫn luôn yêu thương bạn, luôn đồng hành cùng bạn, vẫn đang sống bên cạnh bạn, và đợi chờ bạn với lời nhắn: “Hãy về nhà đi con, Ta yêu thương con”.

 

Visited 26 times, 1 visit(s) today