Ngày của mẹ năm nay là ngày 14 tháng 05; quả là ý nghĩa biết bao để mỗi người sẽ dành thời gian để nghĩ về tình mẫu tử thiêng liêng, một mối tình mà có lẽ chẳng có cơn sóng nào có thể làm đổ vỡ được. Từ “mẹ” lại rung lên một lần nữa trong ngày này để ta nghiệm ra được tình mẹ thiêng liêng dành cho đứa con yêu dấu từ khi con được thành hình trong lòng dạ của mình. Cùng trở lại với những điều thật bình dị, quen thuộc và nhận ra món quà lớn lao mà chính Thiên Chúa đã gửi gắm vào trần gian để rồi chúng ta hãy cùng nhau nhen nhóm lên ngọn lửa thiêng liêng, cao quý đó cho thế giới hiện đại này.
Hình ảnh người mẹ cưu mang đứa con yêu dấu của mình trong lòng dạ suốt chín tháng mười ngày có vẻ quen thuộc đối với mỗi người; thế nhưng có quen thuộc đến mấy đi nữa thì mãi mãi người ta sẽ không bao giờ vét cạn được chân trời huyền nhiệm nơi con người mà chính Thiên Chúa đặt vào trong lòng dạ người mẹ.
Thật vậy, chính con người là một huyền nhiệm, huyền nhiệm ngay từ lúc được thụ thai trong lòng dạ của mẹ. Nhưng ai là người đầu tiên để mang lấy một huyền nhiệm đó nếu không phải là mẹ. Chính Thiên Chúa đã đặt để một huyền nhiệm con người vào trong lòng dạ của mẹ, chính tại đây mà mỗi con người đã được nuôi dưỡng, lớn lên và được sống trong cuộc đời này. Có ai đã tự hỏi, tại sao tôi lại được sinh ra? Tại sao tôi lại được đặt vào trong cung lòng của mẹ tôi? Đó là huyền nhiệm của tình yêu dành cho mỗi một con người. Đó là món quà của tình yêu Thiên Chúa đã dành cho mỗi một con người để hiện hữu trong trần gian này.
Nếu ai có lòng biết ơn đến sự hiện hữu của mình thì mới có thể hiểu ra được lòng dạ của người mẹ, mạch máu nơi người mẹ, giọt sữa của người mẹ và trái tim của người mẹ thiêng liêng và cao quý đến mức nào. Đó là sự thiêng liêng là bởi vì không ai có thể cho mình quyền được sinh ra, chọn lựa được sinh ra ở đâu và thời gian mình được sinh ra. Đó là thiêng liêng cũng bởi vì chính lúc con được thành hình trong dạ mẹ thì cũng là lúc con nhận được chính tình yêu sự sống từ mẹ; chắc hẳn đó không phải là những thứ “thuần vật chất” mà mẹ truyền sang con. Đứa con không phải là một “sản phẩm” từ người mẹ, hay một “loại vật chất” có thể được làm cho lớn lên nhờ “thứ vật chất” từ người mẹ. Không phải như thế! Nhưng chính tình yêu từ mẹ đã làm cho con được lớn lên, và tình yêu nơi mẹ là sự sống mà con được thông truyền, được kín múc. Những gì mà con được nhận lãnh đâu phải chỉ là những thứ vật chất mà đúng hơn là đón nhận chính tình yêu của người mẹ, chính những gì trong con người của mẹ dành tặng cho con, chính những gì của mẹ là của con.
Như thế, chúng ta mới hiểu được rằng, con người của chúng ta đâu phải là một “tai nạn” cho bằng là một hồng ân. Ngày của mẹ nhắc cho mỗi người chúng ta món quà của sự sống, món quà của người mẹ đã dâng hiến cho ta. Đó phải là tặng phẩm của tình yêu chứ không phải là một “sản phẩm vật chất”.
Món quà ấy còn tiếp tục được trao ban cho người con yêu dấu của mình bằng sự chăm sóc, nuôi nấng, dạy dỗ, chở che… trong cả cuộc đời. Dù người ta có trưởng thành thế nào đi nữa, hình ảnh người mẹ vẫn cứ luôn gần gũi, thân thương trong trái tim con người. Không ai có thể cắt đứt được sợi dây thiêng liêng mẫu tử được bởi vì có từ chối, cắt đứt thế nào đi nữa, thì tình mẹ – con vẫn là như thế, vẫn ở đó, vẫn tồn tại trong trái tim con người. Tình mẹ – con là thiêng liêng, luôn gắn liền với trái tim, với chính con người thì làm sao có thể phá vỡ được.
Tiếc thay, vẫn có người trong thế giới hiện đại này muốn phá vỡ tình mẫu tử đó. Nhiều người đã chọn cho mình một hướng đi “không có tình yêu thiêng liêng”; một hướng đi của thứ hạnh phúc hoàn toàn nằm ở vật chất, tiền bạc mà thôi. Đời sống gia đình đổ vỡ vì người ta đã không chọn tình mẫu tử, tình yêu thiêng liêng làm nhựa sống cho gia đình; không nuôi dưỡng tình yêu trong gia đình và không vun đắp tương quan trong đời sống gia đình. Có lẽ vì người ta đã chọn vật chất nhiều hơn là tình mẫu tử, tình gia đình thiêng liêng thì phải?
Tiếc thay, nhiều người đã không nghiệm thấy được cái đẹp, cái quý nơi tình mẫu tử! Đâu đó, vẫn còn những câu chuyện thương tâm giữa mẹ và con. Đâu đó vẫn còn thấp thoáng những con người chỉ xem mẹ và con như là những “vật chất” mà thôi. Vẫn còn đó nhiều người đã không nghiệm thấy được tình mẫu tử, không nghiệm thấy được chính mỗi con người là món quà của sự thiêng liêng, cao quý như thế nào. Có người đã chọn bỏ đi đứa con yêu dấu của mình vì cho đó là “tai nạn”; có người từ chối tình mẫu tử đẹp đẽ mà Thiên Chúa đã dành tặng cho mình; có người lại chọn một thứ tình mẫu tử “khác lạ” khi không bao giờ muốn con mình được thụ thai trong lòng dạ của mình.
Cần lắm một khoảng lặng để ai đó có thể hiểu được huyền nhiệm con người đến từ tình yêu.
Cần lắm một khoảng lặng để ai đó có thể hiểu được tình mẫu tử thiêng liêng, cao quý như thế nào.
Cần lắm một khoảng lặng để ai đó có thể hiểu được dù thế giới có hiện đại cách mấy đi nữa thì mãi mãi tình mẹ – con vẫn luôn có một ý nghĩa và giá trị độc nhất vô nhị cho cuộc sống này.
Cần lắm một khoảng lặng để ai đó có thể hiểu được trong thế giới này, tình yêu mới có thể mang đến cho con người sự sống và hạnh phúc đích thực mà thôi.
Đaminh Trường Sơn, SDB