BÍ MẬT MÙA HÈ XANH

Mùa hè đến, nhiều bạn trẻ đã lên cho mình hẳn một chương trình hoành tráng: học thêm, làm thêm, hay về quê. Khánh An cũng thế. Nhưng năm nay cô lại có một hướng khác: Cô muốn tham gia vào trải nghiệm “Chiến dịch Mùa hè xanh”. Hẳn đây là điều không còn lạ vì phong trào này đã được tổ chức cho sinh viên từ nhiều năm. Tuy nhiên, với Khánh An thì hoàn toàn là điều bí mật, và bí mật mà cô muốn khám phá là vì sao nhiều bạn trẻ lại thích tham gia “Chiến dịch Mùa hè xanh” thế, trong khi chương trình đưa ra những hoạt động không hề nhẹ, lại đòi hỏi phải làm việc vất vả, hy sinh nhiều thứ.

Là dân thành phố, nguyên chữ “đồng, ruộng” đã là cái gì đó rất mới lạ với Khánh An, chưa kể chuyện sông nước… Cho nên, Khánh An chờ đợi ngày xuất phát với nhiều tâm trạng: lo lắng lẫn thích thú. Tham gia một tháng chiến dịch tại Cần Giờ hẳn không phải là ngắn với “cô tiểu thư” suốt đời được cha mẹ chăm bẵm. Chính vì thế mà nó càng kích thích nỗi mong chờ của cô.

Khánh An có tìm ra bí mật nào không? Dĩ nhiên, bí mật thì không phải là điều dễ thấy rồi! Nó phải được khám phá sau một hành trình dài tìm kiếm và trải nghiệm. Ngay từ những ngày đầu, Khánh An đã muốn “đào ngũ” vì biết bao khó khăn gặp phải. Không chỉ đơn giản là chuyện đào kênh đắp bờ, sinh hoạt cùng những người nông thôn, mà cái khó khăn Khánh An gặp phải là “Cái riêng” nơi mỗi người! Vốn sống khép kín, không thích ồn ã, nên ban đầu Khánh An rất khó chịu với kiểu ăn nói liến thoắng, nghịch ngợm của mấy sinh viên trong nhóm. Rồi những sinh hoạt chung như ăn, ngủ kiểu dã chiến cũng là điều cô phải chiến đấu. Một chi tiết khác là học sinh thì năm bẩy loại, ăn nói chẳng chút tế nhị: cứ rang rảng, sang sảng… Nói chung, có quá nhiều điều cô không quen, nhiều điều cô không biết, nhiều điều cô không thích. Nhưng biết làm sao, lỡ tuyên bố với cả nhà rồi, nên đành … cố lên!

Và rồi cô đã nghiệm ra và dần vén lên bức màn bí mật ngang qua những ngày cố gắng sống vượt qua những gì là quen thuộc của bản thân. Cuộc thử lửa đầu tiên là lớp học tiếng Anh của lớp hè tình thương. Với trình độ tiếng Anh bậc xuất sắc, Khánh An không hình dung việc dạy học lại khó đến thế! Các em cứ như đàn chim không thể nào thu gom được, may có Xuân Hà. Cho đến lúc này Khánh An mới thấy độ “lợi hại” của cô bạn tóc tém này. Kiểu nghịch ngợm, lí lắc của Xuân Hà rất thu hút bọn trẻ. Cô ấy múa, hát, đùa với đám nhóc thật tự nhiên và nhờ có sự điều khiển của Xuân Hà mà Khánh An mới có thể dạy học được.

Khánh An còn vỡ lẽ ra nhiều điều khi đối mặt với các sự cố. Những người mà Khánh An khó chịu không khó ưa như cô nghĩ. Các bạn ấy rất hoà đồng, tháo vát, lại còn quảng đại hỉ xả nữa: họ đỡ một tay cho cô trong nhiều trường hợp; dành cho cô phần dễ chịu hơn và công việc nhẹ nhàng hơn; họ vui tươi đùa giỡn làm cho bầu khí lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười.

Khánh An cũng tìm thấy nét đẹp trong chính tâm hồn của các trẻ nhỏ tại đây. Sự hồn nhiên đằng sau ánh mắt trong veo của các em làm cho mọi mệt mỏi của Khánh An tan biến. Gần một tháng để có thể hòa nhập với cuộc sống hoàn toàn khác với nếp sống thường ngày của cô thật không dễ dàng. Nhưng cô đã trải qua một kinh nghiệm đẹp, đắt giá. Nó mở ra cho cô cả một chân trời mới rộng thênh thang, một bí mật vĩ đại của cuộc sống. Cô hiểu thế nào là tương quan, là cho đi, là hy sinh, và nhất là cho cô đánh giá được cái hay cái đẹp, cái giá trị nơi mỗi người. Lòng cô dạt dào hai tiếng “Cảm ơn”.

Ngày cuối chia tay Cần Giờ, cô đã bâng khuâng ngồi bên bờ nước, trải lòng ôn lại dòng kỷ niệm: từ những nỗi lo và háo hức, đến niềm vui của ngày đầu tiên đến vùng đất này, được chứng kiến người dân ùa ra chào đón những chiến sĩ tình nguyện, ai ai cũng đều hớn hở vui mừng. Rồi dưới cái nóng mùa hè, những giọt mồ hôi thấm đẫm sau vạt áo. Đổi lại chỉ chưa đầy một tháng, làn da trắng nõn ngày nào của cô đã nhuộm màu phèn, thế nhưng giờ đây Khánh An lại chẳng mảy may quan tâm đến điều đó. Những con kênh khoác trên mình màu xanh của chiếc áo mới, những cô cậu học trò đêm đêm í ới gọi nhau đến lớp học tình nguyện. Bao nhiêu khó khăn vất vả được đáp trả bằng niềm vui sướng của hết thảy những người dân nơi đây.

Mùa hè xanh không phải ở đâu khác mà có thể nằm ngay trong cuộc sống của nó. Một cuộc sống không trốn chạy, không xa vời thực tại. Một mùa hè xanh theo đúng nghĩa của nó: đem niềm vui đến cho mọi người, gieo niềm tin và nối vòng yêu thương. Thượng đế mang thử thách đến để mọi người biết trân trọng những gì mình có, mang cái độc đáo của tôi đến để hòa mình vào sự khác biệt của người khác, làm nên một bài ca hài hoà của vũ trụ. Một mùa hè xanh đã qua đi nhưng bí mật của mùa hè xanh sẽ xanh mãi với thật nhiều kỷ niệm.

Bài viết: Ngọc Diệu


Visited 3 times, 1 visit(s) today