MỈM CƯỜI ĐÓN NẮNG MAI

          Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy

          Ta có thêm ngày nữa để yêu thương

          Đó là slogan của tôi. Mỗi một ngày khi thức dậy, biết mình còn thở, còn hiện hữu trên cõi đời này, tôi đều vui sướng và gọi tên hồng ân: Một ngày sống mới. Một ngày tôi có 24 giờ, tức là 1440 phút, hay 86.400 giây. Ồ cả một kho tàng mà với từng ấy thời gian, tôi có thể làm ra bao nhiêu điều hữu ích. Vậy tại sao tôi lại không mỉm cười để đón chào nắng mai?

          Nếu là trước đây, tôi nằm mơ cũng chẳng nghĩ đến một ngày tôi có tư tưởng này! Vậy từ đâu tôi lại có suy nghĩ như hôm nay? Thực sự, tôi đã học được bài học đón nhận và cảm ơn từ một người bạn, cách đây từ nhiều năm: Người bạn đó là An. Nhắc đến cô bạn thân này, tôi phải thầm tạ ơn Chúa vì gương sống đầy nghị lực và lạc quan của bạn ấy. An luôn mỉm cười trước mọi biến cố lớn nhỏ của cuộc sống, khiến tôi nghĩ bạn ấy dường như “làm chủ” được cuộc đời mình. Và cuộc đời của An thật đặc biệt với tôi…

           An không là một người Công giáo, vậy mà bạn ấy lại cùng chúng tôi tham gia chuyến thiện nguyện của các sinh viên Công giáo. Nhớ lại, cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và An xảy ra rất vô tình. Công viên Hoàng Văn Thụ tại Cần Thơ quê tôi tấp nập người qua lại tập thể dục. Có lẽ vì công viên này trải dài dọc theo dòng sông thơ mộng khiến cho khí hậu mát mẻ và dễ chịu. Tôi ghé lại một quán nước bên đường. Cô gái phục vụ chạc tuổi tôi nhưng phong cách rất nhanh nhẹn, tháo vát. Bạn ấy có đôi mắt to, đen láy và mái tóc dài mượt. Khuôn mặt bạn hồn nhiên với nụ cười xinh xắn thường trực đã thu hút sự chú ý của tôi.

          –         Bạn uống gì?

          –         Cho mình một trái dừa tươi, cho thêm chút muối nhé!

          –         Ok, bạn được phục vụ ngay lập tức!

Đúng là chỉ một thoáng sau cô ấy đã mang nước ra cho tôi…Nhìn thấy tôi mặc chiếc áo xanh in logo sinh viên Công giáo, An tò mò hỏi thăm ngay:

          –         Bạn mới tham gia sinh viên Công giáo à?

          –         Uhm…mình là sinh viên năm nhất..

          –         Mình cũng trong sinh viên Công giáo ấy..

           –         Oh, vậy à…sao tuần trước không thấy bạn?

           –         Nhà mình có chút việc…Tuần này chúng ta sẽ gặp lại nhau…

           An nhoẻn miệng cười tươi. Nụ cười của bạn ấy khiến tôi có cảm giác rất thân thiện. Thế là chúng tôi biết nhau và tôi không nhớ rõ là cả hai đã trở thành bạn thân từ khi nào. An luôn làm cho tôi ngạc nhiên, trước hết, dù không theo đạo Công Giáo nhưng bạn ấy lại rất nhiệt tình tham gia các hoạt động Công Giáo. An thường xuyên đi lễ với tôi, có khi tôi quên, An lại nhắc. Tôi cho rằng các kinh đọc thường ngày bọn tôi đọc thì An đều thuộc hết. Có lần tôi thắc mắc hỏi An:

         –         An không có đạo, sao lại thích đi đến nhà thờ vậy?

          An cười nhẹ nói:

         –         An cảm thấy cuộc sống này quá chộn rộn, muốn tìm một chỗ dừng chân, và khi đến nhà thờ mình tìm thấy được sự thanh thản. Thế thôi.

          Sau này càng thân, tôi hiểu rõ hơn về cuộc đời của An. Sinh ra trong một gia đình khá giả, An được hưởng tất cả mọi điều tốt nhất mà ba mẹ dành cho mình. Thế rồi, cuộc đời lại lật sang trang với những biến cố không như ý muốn. Một cô gái không bao giờ phải lo nghĩ trong khi chuẩn bị bước vào đại học chứng kiến gia đình phá sản, ba mẹ làm ăn thua lỗ và kết quả là gia đình phải ôm một đống nợ. Tuy vậy, khó khăn không cản trở được ước mơ vào đại học của An, bạn ấy bắt đầu bươn chải để có kế sinh nhai, và thực tế hơn, bạn chọn học ở hệ Đại Học Tại Chức. An vừa học vừa làm, khi thì phụ bán quán nước, khi thì phụ giúp bếp cho nhà hàng, khi thì làm việc bán thời gian tại một trung tâm anh văn… Thế đấy, An không từ chối việc gì và lúc nào cũng tươi cười. Sau đó không lâu, tôi nhận được dòng tin nhắn của An:

          –         Ân ơi, anh trai mình vừa mất, Ân cầu nguyện cho anh mình nhé!

          Sáng hôm sau, nhóm chúng tôi sắp xếp xuống nhà An để thăm viếng và phân ưu. Thì ra anh trai An mất vì căn bệnh ung thư quái ác mà không được chuẩn bị trước. Cả nhà An đều rất đau khổ vì sự ra đi quá nhanh của anh. Anh lại là lao động chính của gia đình. Quan sát cô bạn thân của mình, tôi cứ nghĩ An sẽ suy sụp tinh thần nhưng hoàn toàn không. Tôi nhận thấy An rất mạnh mẽ và thanh thản trước cái chết của anh mình. An đứng ra để lo liệu mọi sự cho gia đình. Ít ngày sau đám tang, mẹ An lại đau nặng. Tôi thật sự thấy thương An và cũng không biết phải làm gì để đồng cảm với An. Những lúc rảnh rỗi, chúng tôi lại rủ nhau đến nhà thờ. Khi ấy chính An lại chia sẻ với tôi:

          –         Điều gì đến nó sẽ đến, mình không thể thay đổi được hiện tại thì tại sao lại không đón nhận nó trong thanh thản. Nếu chính mình không tự giải thoát mình thì cả cuộc đời này mình sẽ chìm trong đau khổ. Sau này khi gia đình ổn, mình ước muốn học giáo lý để được rửa tội.

           Nghe những lời ấy, tôi thật sự rất khâm phục nghị lực sống của An. Đây chính là bài học lớn mà tôi học được từ bạn mình. Cuộc sống luôn có những điều xảy đến không như ý muốn của mình. Đôi khi có những điều rất nhỏ nhặt nhưng tôi lại để lòng mình bị gặm nhấm và không buông bỏ được. Ánh bình minh vẫn chiếu tỏa và mang theo một ngày mới đầy tràn sức sống. Từng chồi non xanh mơn mởn vẫn vươn mình lớn mạnh, từng bông hoa ven đường vẫn đua nhau khoe sắc. Thế nhưng có những khi chính tôi lại để cho góc tối của lòng mình che lấp đi tất cả. Có một sự thật tôi cần nhớ: là chúng ta có quyền để hy vọng cách vững chắc đằng sau đêm tối là một ngày mới tràn ngập ánh bình minh tươi sáng.

          Vẫn biết niềm lạc quan không thể che khuất thực tại. Ngày sống của tôi rồi sẽ có buồn vui đan xen, nhưng suy cho cùng bài học đón nhận mọi sự và vượt qua tất cả với nụ cười vẫn là quà tặng lớn cho tôi trong hành trình làm người. Tôi tin khi Thượng Đế đóng cánh cửa này thì Ngài sẽ mở ra cho tôi nhiều cánh cửa khác. Thay vì than trách cho những thất bại, tôi học cách nói lời cám ơn. Dần dần tôi nghiệm ra, mỗi một người đi qua cuộc đời mình, từng sự việc từng biến cố không gì là không có ích cho tôi.

          Cám ơn cuộc đời và những bài học giá trị đã tôi luyện chính tôi. Cám ơn những con người đã đi qua cuộc đời tôi và dạy cho tôi biết cách chấp nhận và vươn lên trong cuộc sống. Thay vì đóng chặt lòng mình, chúng ta hãy mỉm cười để đón chào những ánh bình minh tươi sáng của ngày mới.

           Tác giả: Viết Ân

Visited 225 times, 1 visit(s) today