Toàn văn Sứ điệp của Đức Thánh Cha Phanxicô nhân Ngày Cầu nguyện cho Ơn gọi 2019

Anh chị em thân mến,

Sau lần trải nghiệm sống động và hiệu quả về Thượng hội đồng giới trẻ vào tháng 10 năm ngoái, chúng ta gần đây cử hành Ngày Giới trẻ Thế giới 34 tại thành phố Panama. Hai sự kiện lớn này giúp Giáo Hội để tâm đến tiếng nói của Chúa Thánh Thần và cuộc sống của người trẻ, nam cũng như nữ. Giáo Hội cũng quan tâm đến những câu hỏi và bận tâm của người trẻ, những vấn đề và hy vọng của họ.

Dựa trên những gì đã chia sẻ với người trẻ ở Panama, cha muốn suy tư phản tỉnh về Ngày Thế giới Cầu nguyện cho Ơn gọi năm nay, về cách mà tiếng gọi của Chúa khiến chúng ta nhận được một lời hứa; đồng thời, Ngài yêu cầu chúng ta hãy can đảm đón lấy mạo hiểm với Thiên Chúa và cho Thiên Chúa. Cha sẽ làm điều này bằng cách phản tỉnh ngắn gọn với các con về hai khía cạnh: lời hứa và mạo hiểm, khi hai điều này xuất hiện trong đoạn Tin Mừng Chúa gọi các môn đệ đầu tiên trên bờ biển Galilê (Mc1, 16-20).

Hai cặp anh em, Simon và Anrê, Gioan và Giacôbê đang làm việc đánh bắt cá hằng ngày của họ. Trong công việc mưu sinh này, họ đã học được các quy luật tự nhiên, nhưng đôi khi sóng gió bất lợi ập đến, khiến con thuyền của họ chao đảo, họ cũng phải đương đầu với thách đố. Nỗ lực của họ vài ngày cũng được đền đáp với mẻ cá lớn, nhưng những lần khác, họ vất vả suốt đêm mà chẳng bắt được con nào, và họ vào bờ với tâm trạng mệt mỏi thất vọng.

Cuộc sống phần lớn là như thế. Mỗi người cố gắng nhận ra khát vọng thẳm sâu nhất của mình. Chúng ta cam kết làm việc để hy vọng sẽ gia tăng phong phú đời sống, và chúng ta đặt những khả năng ấy trên “biển cả”, với hy vọng điều khiển con thuyền đúng hướng, điều ấy sẽ thỏa mãn cơn khát hạnh phúc của ta. Đôi khi chúng ta tận hưởng mẻ cá lớn, trong lúc khác, chúng ta lại cần giữ cho con thuyền không bị sóng đánh, hoặc chúng ta thất vọng với mẻ lưới trống rỗng.

Cũng như mọi lời mời gọi, Tin Mừng nói về một cuộc gặp gỡ. Chúa Giêsu đi ngang qua, nhìn thấy những ngư dân đó và đi đến chỗ họ… Điều ấy cũng tương tự xảy ra khi chúng ta gặp người mà chúng ta muốn kết hôn, hoặc lần đầu tiên chúng ta cảm thấy đời sống thánh hiến thật hấp dẫn: cuộc gặp gỡ khiến chúng ta ngạc nhiên, và tại khoảnh khắc đó, chúng ta thoáng thấy lời hứa của niềm vui có thể thỏa lấp đời sống của ta. Ngày hôm đó, bên bờ biển Galilê, Chúa Giêsu đã đến gần với những ngư dân đó, Ngài phá vỡ “nhịp sống đơn điệu hằng ngày” của họ. (Bài giảng ngày Quốc tế ơn gọi ngày 2 tháng 2 năm 2018). Và ngay lập tức, Giêsu trao cho họ một lời hứa: “Tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.” (Mc1, 17).

Lời kêu gọi của Chúa không phải là sự áp đặt của Thiên Chúa lên tự do của chúng ta; nó không phải là cái “lồng” hay một gánh nặng ta phải chịu. Trái lại, đó là sáng kiến yêu thương; nhờ đó, Thiên Chúa gặp gỡ và mời gọi chúng ta nên một phần công việc vĩ đại này. Ngài mở ra trước mắt chúng ta một chân trời biển rộng và lượng cá dồi dào ta bắt được.

Thật vậy, Thiên Chúa mong muốn cuộc sống của chúng ta không trở nên vô vị và có thể đoán trước. Ngài không muốn cuộc sống của ta bị giam cầm trong những thói quen hàng ngày, hoặc không phản ứng trước những quyết định ý nghĩa. Chúa không muốn chúng ta sống ngày này qua ngày khác, mà cứ nghĩ rằng mình chẳng có gì đáng để phấn đấu. Rồi dần dà, chúng ta đánh mất ước muốn đi trên những con đường mới mẻ và thú vị. Nếu đôi khi Chúa khiến chúng ta trải nghiệm một lần “mẻ cá diệu kỳ”, thì đó là lúc Ngài muốn chúng ta khám phá ra rằng mỗi chúng ta được mời gọi – trong nhiều cách khác nhau – đến một điều gì đó lớn lao; nghĩa là, cuộc sống của ta không nên vướng bận vào mảnh lưới của buồn chán, nản lòng. Mỗi ơn gọi là một lời gọi không được đứng trên bờ với mảnh lưới trong tay, nhưng là đi theo Chúa Giêsu trên con đường mà Ngài vạch ra cho chúng ta, vì hạnh phúc của ta và vì lợi ích của những người xung quanh.

Đón lấy lời hứa này tự nhiên cho ta lòng can đảm để mạo hiểm đưa ra quyết định. Các môn đệ đầu tiên được Chúa Giêsu gọi trở nên một phần của điều gì đó lớn lao hơn, “lập tức họ bỏ chài lưới mà đi theo Người.” (Mc1, 18). Đáp lại lời gọi của Chúa liên hệ đến việc đặt chính bản thân của mỗi người trên dòng đời, và đối diện với thách đố lớn lao. Điều đó có nghĩa là sẵn sàng để lại đằng sau bất cứ điều gì buộc chặt chúng ta vào chiếc thuyền nhỏ của ta, và ngăn chúng ta đưa ra một lựa chọn dứt khoát. Chúng ta được kêu gọi để táo bạo và quyết đoán trong việc tìm kiếm kế hoạch của Chúa dành cho cuộc đời của ta. Trong khi nhìn ra “đại dương” mênh mông của ơn gọi, chúng ta không thể cứ loay hoay vá lưới trên thuyền, vốn cho chúng ta sự an toàn, nhưng chúng ta phải tin tưởng vào lời hứa của Chúa.

Trước hết, cha nghĩ về lời mời ấy dành cho đời sống Kitô hữu mà chúng ta lãnh nhận trong Bí tích Rửa tội. Lời gọi ấy dạy rằng, cuộc sống của ta không phải là ngẫu nhiên, nhưng là một món quà: chúng ta là những người con yêu dấu của Chúa, được tập hợp trong đại gia đình Giáo hội. Nơi đó, đời sống Kitô hữu được sinh ra và phát triển, đặc biệt là qua phụng vụ. Phụng vụ giới thiệu với chúng ta về lời của Chúa và ân sủng của các bí tích; từ hồi còn nhỏ, chúng ta được dạy cách thế cầu nguyện và chia sẻ tình huynh đệ. Cuối cùng, bởi Giáo hội là mẹ của chúng ta, nên người Mẹ ấy đưa chúng ta đến cuộc sống mới và dẫn chúng ta đến với Chúa Kitô. Vì vậy, chúng ta phải yêu thương người Mẹ này, ngay cả khi ta nhìn thấy khuôn mặt của Giáo hội bị tàn phá bởi những yếu đuối, tội lỗi của con người, và chúng ta phải giúp Giáo hội trở nên xinh đẹp và rạng rỡ hơn để Giáo hội có thể làm chứng cho tình yêu của Chúa trong thế giới này.

Do vậy, đời sống Kitô hữu được thể hiện trong những quyết định đó, trong khi đưa ra một định hướng chính xác cho hành trình của mỗi người. Đồng thời, nó cũng góp phần vào sự phát triển Nước Chúa trong thế giới chúng ta. Cha nghĩ đến quyết định kết hôn trong Chúa Kitô và hình thành một gia đình, cũng như tất cả những ơn gọi khác liên quan đến công việc và nghề nghiệp, với cam kết bác ái và đoàn kết, với trách nhiệm xã hội, chính trị, v.v. Những ơn gọi này làm cho chúng ta mang lấy một lời hứa về lòng tốt, tình yêu và công lý, không chỉ cho bản thân ta, mà còn cho xã hội và văn hóa của chúng ta nữa. Những điều này cần lòng can đảm của các Kitô hữu và các nhân chứng đích thực của Nước Chúa.

Khi gặp gỡ Thiên Chúa, một số người có thể cảm thấy hấp dẫn trước lời mời gọi của đời sống thánh hiến hoặc linh mục. Đó là một khám phá có thể gợi hứng và đồng thời khiến chúng ta sợ hãi  từ khi ta cảm thấy được gọi trở thành “lưới người như lưới cá” trong con thuyền Giáo hội, bằng cách trọn vẹn cam kết phục vụ Tin Mừng và anh chị em của chúng ta. Một quyết định như thế đòi hỏi phải để lại mọi thứ ở phía sau để theo Chúa, để dâng hiến mình cho Thiên Chúa và chia sẻ sứ mạng của Ngài. Nhiều loại giằng co nội tâm có thể cản trở ta đưa ra quyết định này, đặc biệt là trong bối cảnh tục hóa lan tràn; nơi đó dường như không còn chỗ cho Thiên Chúa và Tin Mừng. Những nơi ấy dễ phát sinh ra chán nản và người ta thường rơi vào tình trạng “hy vọng èo uột” (Bài giảng trong thánh lễ với các linh mục, tu sĩ và phong trào giáo dân, Panama, 26-2-2019).

Tuy nhiên, không có niềm vui nào lớn hơn niềm vui của người dâng hiến đời mình cho Chúa! Cha muốn nói điều này đặc biệt với các bạn trẻ. Đừng điếc lác trước tiếng gọi của Chúa! Nếu Ngài gọi chúng con đi vào con đường này, xin đừng buông xuôi mái chèo, nhưng hãy tín thác nơi Chúa. Đừng ngục ngã trước sợ hãi, vốn là điều làm chúng ta tê liệt trước những tầm cao lớn lao mà Chúa chỉ cho chúng ta. Chúng con hãy luôn nhớ rằng với những ai bỏ thuyền lưới lại đằng sau mà đi theo Giêsu, Thiên Chúa hứa ban niềm vui về một cuộc sống mới có thể lấp đầy tâm hồn chúng ta, và làm cho hành trình của của ta thêm sống động.

Các bạn thân mến, không phải lúc nào cũng dễ dàng nhận ra ơn gọi của chúng ta và điều khiển cuộc đời ta đi theo đúng hướng. Vì lý do này, cần phải có một cam kết đổi mới nơi mỗi thành phần của Giáo hội: linh mục, tu sĩ, người mục vụ và những nhà giáo dục, để Giáo hội cung cấp cho những người trẻ cơ hội đặc biệt để lắng nghe và nhận định. Cần có việc mục vụ giới trẻ và cổ võ ơn gọi để có thể mở ra con đường khám phá kế hoạch của Thiên Chúa; trên hết là cầu nguyện, suy niệm Lời Chúa, chầu Thánh Thể và đồng hành thiêng liêng.

Như đã được làm rõ nhiều lần trong Ngày Giới trẻ Thế giới ở Panama, chúng ta nên luôn nhìn đến Đức Maria. Cũng trong câu chuyện thời trẻ của Mẹ, ơn gọi vừa là lời hứa vừa là rủi ro. Nhiệm vụ của Mẹ không hề dễ dàng chút nào, nhưng Mẹ không cho phép nỗi sợ hãi thắng thế. “Đó là tiếng ’xin vâng’ của người chuẩn bị cam kết, người sẵn lòng đón lấy rủi ro, sẵn sàng đánh cược mọi thứ Mẹ có, chẳng có gì đảm bảo hơn là sự chắc chắn biết Mẹ mang lấy lời hứa ấy. Cha hỏi mỗi người trong các con: Các con có thấy mình chính là người đón lấy lời hứa ấy không? Tôi sẽ mang theo lời hứa nào trong lòng mình? Chẳng nghi ngờ gì khi sứ mạng của Đức Maria quả là rất khó khăn, nhưng những thách thức trước mắt không phải là lý do để Mẹ nói ’không’. Tất nhiên mọi thứ sẽ phức tạp, nhưng mọi thứ sẽ diễn ra cách khác khi sự hèn nhát làm tê liệt chúng ta, vì mọi thứ không rõ ràng hoặc chắc chắn ở phía trước. (Đêm Canh Thức với Giới Trẻ ở Panama, ngày 26 tháng 1 năm 2019).

Vào Ngày Thế giới Cầu nguyện cho Ơn gọi này, chúng ta hãy tham gia cầu nguyện và cầu xin Thiên Chúa giúp chúng ta khám phá kế hoạch yêu thương của Ngài dành cho cuộc sống của chúng ta; và xin Ngài ban cho chúng ta lòng can đảm bước đi trên con đường mà ngay từ đầu, Ngài đã chọn cho mỗi người chúng ta.

Từ Vatican, 31 tháng 1 năm 2019

Mừng lễ Thánh Gioan Bosco

Giáo Hoàng Phanxicô

Chuyển từ Anh ngữ: Giuse Phạm Đình Ngọc SJ

Visited 4 times, 1 visit(s) today