Tông huấn Christus Vivit: hành trình Emmaus của Giáo Hội và Giới Trẻ

Nguyễn Xuân Quang, sdb

Quý độc giả thân mến!

Phải chăng tông huấn Christus Vivit là những giáo huấn dành riêng cho người trẻ? Phải chăng chỉ có người trẻ phải thay đổi và thực hành những bước đường mà tông huấn mời gọi? Xin thưa rằng không hẳn là vậy! Nó là một sự hỗ tương có qua có lại giữa Giáo Hội và người trẻ, giữa nhà giáo dục và người thụ giáo. Hình ảnh rõ nét được khắc họa trong tông huấn chính là hành trình Emmaus. Câu chuyện “Trên đường Emmau” là một trong những câu chuyện Tin Mừng tuyệt tác và rất riêng của thánh sử Luca. Kể từ khi tảng đá to đã niêm phong cửa mộ thì đối với các môn đệ, tất cả đã hết, không còn gì ngoài những kỷ niệm xót xa chua chát. Một thực tế phủ phàng trĩu nặng nổi âu lo sợ hãi. Niềm hy vọng lớn lao xưa đã bị chôn vùi với Giêsu Nazareth. Bởi đó họ ở lại Giêrusalem để làm gì khi người ta đã đặt dấu chấm hết cho mọi hy vọng giải thoát dân tộc.Thập giá được giương cao và vị cứu tinh được chờ đợi với biết bao kỳ vọng đã kết thúc sự nghiệp bằng cái chết đớn đau ô nhục. Hai môn đệ quyết định trở về quê nhà. Bước chân mỏi mệt chán chường, tuyệt vọng và cô đơn trên cuộc lữ hành. Nỗi buồn mất mát và nổi đau tuyệt vọng đã làm cho họ không còn nhạy cảm với những thực tại xung quanh. Các ông có biết đâu, trên hành trình thất vọng và cô đơn đó, có một người vẫn hằng dõi theo từng bước đi, chú ý từng tâm sự nhỏ to của các ông. Người ấy tiến về phía các ông, trò chuyện và đồng hành với các ông mà các ông nào hay biết. Các ông không nhận ra Người mặc dù Người vẫn có đó, vẫn hiện diện và chia sẻ với các ông. Các ông còn được vị khách này giải thích tường tận những gì đã nói về Đấng Messia mà Môisen và các Ngôn sứ, tức là toàn bộ Kinh thánh đã loan báo. Cho đến khi được đồng bàn với Người, tận mắt chứng kiến Người cầm bánh, dâng lời chúc tụng tạ ơn, bẻ ra và trao cho, mắt các ông mới bừng sáng. Các ông hân hoan vui mừng. Tâm hồn các ông được Đấng Phục sinh chiếu dọi. Tâm trí các ông được Người khai mở. Đức Kitô, Thầy của các ông đã thực sự sống lại. Không nghi ngờ gì nữa, vị khách bộ hành, người đã giảng dạy Kinh Thánh và cùng với các ông chia sẻ nghi lễ Bẻ Bánh chính là Đức Kitô Phục Sinh. Niềm vui vì được gặp Chúa Phục Sinh, được Người dạy dỗ và chia sẻ bàn tiệc Thánh, khiến cho hai môn đệ Emmau quên hết nhọc nhằn. Các ông lập tức lên đường với niềm vui mừng trở về Giêrusalem. Hội ngộ với các môn đệ khác và công bố Tin Mừng Phục Sinh.

  1. Cái nhìn đầu tiên về hành trình của Thượng Hội Đồng Giám Mục Thế Giới lần XV

«Anh chị em thân mến, ước chi Thượng Hội Đồng Giám Mục sẽ đánh thức con tim chúng ta! Hiện tại, kể cả hiện tại của Giáo hội, có vẻ như đang bị chất đầy với những nỗi khó nhọc, những vấn đề và những gánh nặng. Nhưng Đức Tin nói với chúng ta rằng, đây cũng là thời điểm thuận tiện để Thiên Chúa đến với chúng ta nhằm yêu thương chúng ta cũng như để kêu gọi chúng ta đi vào cuộc sống viên mãn. Tương lai không phải là một mối nguy mà người ta phải sợ hãi, nhưng là một thời gian mà Thiên Chúa đã hứa ban cho chúng ta để chúng ta có thể có được kinh nghiệm về sự hiệp thông với Ngài, với những người anh chị em cũng như với toàn thể thụ tạo. Chúng ta phải tái tìm ra những lý do khiến chúng ta hy vọng, cũng như phải giới thiệu những lý do đó, đặc biệt là cho những người trẻ mà họ đang đói khát niềm hy vọng; như Công Đồng Vatican II đã trình bày: “Với sự chính trực, chúng ta được phép công nhận rằng, số phận tương lai của nhân loại đang nằm trong tay những người có thể giới thiệu cho những thế hệ mai sau những động lực để sống và hy vọng” (Gaudium et spes, 31)»[1].

Các bạn rất thân mến! Diễn văn khai mạc của Đức Thánh Cha Phanxicô đã cho ta thấy rõ rằng, đây là một Thượng Hội Đồng không chỉ đưa ra những giáo huấn dành cho người trẻ mà nó là một sự “cùng đồng hành trên bước đường Emmaus” (đây là hình ảnh đẹp nhất và ý nghĩa nhất và tông huấn diễn tả cho cuộc đồng hành giữa Giáo Hội và người trẻ hôm nay): giữa Giáo Hội với người trẻ; giữa các giáo sĩ, tu sĩ với giới trẻ… Hay có thể nói đúng hơn: đây là một thượng hội đồng để nhìn lại và đổi mới phương cách mục vụ giới trẻ của Giáo Hội.

Cha Rossano Sala SDB, giáo sư của tôi tại Đại Học Giáo Hoàng Salesian, ngài được mời gọi với vinh dự là một trong hai thư ký đặc biệt của Thượng Hội Đồng Giám Mục đã cho biết: «Trong trái tim tôi lúc này vẫn còn hiện rõ sự bừng cháy và làn gió mới của những kinh nghiệm thật đáng nhớ đã để lại trong tâm hồn tôi một dấu hiệu không thể xóa nhòa. Giáo Hội đã thực sự cố gắng rất nhiều để “tham dự vào tương lai”, như lời mời gọi của Đức Giáo Hoàng Phanxicô trong diễn văn khai mạc của ngài»:

«Vì thế chúng ta hãy cố gắng thực hiện «một cuộc gặp gỡ với tương lai». Từ Thượng Hội Đồng Giám Mục này không nên chỉ xuất hiện một văn kiện – mà bình thường nó chỉ được một ít người đọc, nhưng lại bị rất nhiều người phê bình -, nhưng trước tiên, những sáng kiến mục vụ cụ thể sẽ phải được vạch ra, mà những sáng kiến ấy phải ở trong tình trạng hiện thực hóa sứ mạng của chính Thượng Hội Đồng Giám Mục; có nghĩa là để cho những giấc mơ được xuất hiện, khơi lên những Sứ Ngôn và những thị kiến, làm cho những niềm hy vọng được đơm bông kết trái, thúc đẩy niềm tín thác, băng bó những vết thương, thắt chặt các mối tương quan, để cho buổi bình minh của niềm hy vọng được tái khởi đầu, học hỏi lẫn nhau và tạo ra một thế giới quan tích cực, mà thế giới ấy sẽ soi sáng cho trí tuệ, sẽ sưởi ấm con tim, tạo ra những khả năng mới để giải quyết và truyền cảm hứng cho những người trẻ – tất cả mọi người trẻ, không trừ ai -, một viễn tượng về tương lai được lấp đầy bởi niềm vui Tin Mừng»[2].

Với lời mời gọi của Đức Giáo Hoàng, rõ ràng chúng ta thấy được mấu chốt chính yếu của Thượng Hội Đồng lần này đó là tạo nên một “cú hích” đầy triển vọng trong tương lai về một khả năng khôi phục lại trong các cộng đồng giáo dục và mục vụ: những đường dẫn, những lối mở mục vụ cho người trẻ từ Thượng Hội Đồng này. Làm thế nào chúng ta có thể cùng đồng hành với người trẻ trong việc phân định ơn gọi của họ? Làm thế nào chúng ta có thể là một Giáo Hội thực sự thấy và truyền đạt cho người trẻ những lý do cho niềm hy vọng của chính mình? Làm thế nào để cho người trẻ thấy được họ có mối liên hệ rất mật thiết và quan trọng trong sứ mạng của Giáo Hội? Qua đó chúng ta có thể làm trẻ hóa khuôn mặt của Giáo Hội khi cùng bước đi với người trẻ hôm nay không?

Xin theo dõi để xem phần tiếp theo

 

Visited 65 times, 1 visit(s) today