Thứ Hai sau Chúa Nhật 2 Mùa Vọng

ĐỨNG DẬY MÀ ĐI
Lc 5, 17-26

Một hôm, khi Ðức Giêsu giảng dạy, có mấy người Pharisêu và luật sĩ ngồi đó; họ từ khắp các làng mạc miền Galilê, Giuđê và từ Giêrusalem mà đến. Quyền năng Chúa ở với Người, khiến Người chữa lành các bệnh tật. Và kià có mấy người khiêng đến một bệnh nhân bị bại liệt nằm trên giường, họ tìm cách đem vào đặt trước mặt Người. Nhưng vì có đám đông, họ không tìm được lối đem người ấy vào, nên họ mới lên mái nhà, dỡ ngói ra, thả người ấy cùng với cái giường xuống ngay chính giữa, trước mặt Ðức Giêsu. Thấy họ có lòng tin như vậy, Người bảo: “Này anh, anh đã được tha tội rồi.” Các kinh sư và các người Pharisêu bắt đầu suy nghĩ: “Người đang nói phạm thượng là ai vậy? Ai có quyền tha tội ngoài một mình Thiên Chúa ra?” Nhưng Ðức Giêsu thấu biết họ đang suy nghĩ như thế, nên Người lên tiếng bảo họ rằng: “Trong bụng các ông đang nghĩ gì vậy? Trong hai điều: một là bảo: “Anh đã được tha tội rồi”, hai là bảo: “Ðứng dậy mà đi”, điều nào dễ hơn? Vậy, để các ông biết: ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội – Ðức Giêsu bảo người bại liệt: tôi truyền cho anh: “Hãy đứng dậy, vác lấy giường của anh mà đi về nhà!” Ngay lúc ấy, người bại liệt trỗi dậy trước mặt họ, vác cái anh đã dùng để nằm, vừa đi về nhà vừa tôn vinh Thiên Chúa.

Mọi người đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa. Họ kinh hãi bảo nhau: “Hôm nay, chúng ta đã thấy những chuyện lạ kỳ!”

SUY NIỆM

Tôi vẫn có thể nhớ một bài giảng mà tôi đã từng nghe trong Tin mừng này cách đây hơn 20 năm. Một linh mục đã đọc câu truyện về những người bạn đang hạ một người bị tê liệt xuống trước mặt Chúa Giêsu, sau đó miêu tả một nhóm người mà ngài gọi là “những người thợ lợp ngói”, với mục tiêu là giúp người khuyết tật tiếp cận các tòa nhà công cộng. Điều này đã có từ trước khi Luật về Người Khuyết tật Hoa Kỳ (ADA) trở thành luật của vùng đất này, và ngài mô tả các nỗ lực của họ là rất tốn thời gian, và đôi khi khiến họ bực bội.

Có bao nhiêu độc giả đã phải chăm sóc cho người bị tê liệt, giúp họ đứng dậy và đi ra khỏi cửa một cách thường xuyên? Con trai của tôi, Adam, đã bị liệt một phần tư thân thể do chấn thương khi chơi môn hockey ở trường trung học, chấn thương đó đã làm hỏng tủy sống của anh ta. Trong nhiều năm khi anh trở về nhà nghỉ và nghỉ học tại Notre Dame (và sau đó là Trường Luật Duke), vợ tôi và tôi cùng nhau giúp cho Adam tắm rửa, thay quần áo để luôn sẵn sàng cho từng ngày sống. Vào thời điểm đó, công việc này thường mất khoảng hai giờ và khiến cho cả hai chúng tôi kiệt quệ cả về thể chất lẫn tình cảm. Tuy nhiên, giống như “những người thợ lợp ngói” và những người bạn của người bị liệt, thời gian và sự nỗ lực là một biểu hiện của việc cam kết và tình yêu của chúng ta đối với Adam.

Là một luật sư và giáo sư luật, một trong những chuyên môn của Adam là luật về khuyết tật. Trước cái chết bất ngờ của ông vào năm 2005, Adam là một “người lợp ngói trên xe lăn”, anh đi vòng quanh trên một chiếc xe lăn có động cơ, không gì ngăn cản được anh ta. Thật vậy, nó cung cấp một chuyến đi thuận lợi đến lớp học, phòng xử án, các cuộc họp cộng đồng, hoặc một máy tính mà ông đã sử dụng thật khôn ngoạn, nhanh trí và kỹ năng viết của mình để ủng hộ cho người khuyết tật.

Một câu Kinh Thánh khác trong 2Cor 8,11-12 đề cập đến trong tâm trí tôi, nó như mô tả một cách xúc tích cách tiếp cận của Adam với cuộc sống: “Đối với người đó, tôi khuyên anh em hãy đặt tình bác ái lên trên hết. Thật thế, sở dĩ tôi đã viết thư cho anh em, là để thử anh em, xem anh em có vâng phục về mọi mặt chăng. Anh em tha thứ cho ai, thì tôi cũng tha thứ cho người ấy. Và nếu tôi đã tha thứ, thì cũng là vì anh em, trước mặt Đức Kitô, kẻo chúng ta bị Xatan phỉnh gạt, vì chúng ta không lạ gì ý đồ của nó”. Chúng ta hãy theo Adam và bạn bè của người bị tê liệt, người đã cho đi từ những gì họ có và đưa dân chúng đến với Chúa Giêsu.

Ken Milani
Gia Thi, SDB chuyển ngữ


Visited 4 times, 1 visit(s) today