LẦN ĐẦU LÀM BỐ

Tuổi 40 mới được làm bố, anh thật lo lắng từ khi người vợ mới cưới được sáu tháng thông báo. Trước giờ quen thói đi lông bông, chăm lo cho bản thân mình, khó khăn lắm mới chấp nhận chuyện có thêm người vợ theo ý nguyện của gia đình, việc làm cha khiến anh bối rối. Anh suy nghĩ rất nhiều về vị trí mới của mình, ở mọi nơi mọi lúc: khi uống café và đọc báo buổi sáng, khi được vợ nhờ mua mấy đồ dùng lặt vặt trên đường về, lúc chờ gửi xe, lúc mọi người trên công ty nghỉ ngơi tám chuyện. Và câu hỏi mà anh ta luôn đau đáu trong lòng đó là “Mình sẽ làm gì với đứa bé ngay khi nó chào đời?”.

Làm bố có nghĩa gì? Nỗi lo ấy đi vào cả giấc mơ. Trong mơ, anh bối rối vì một đứa bé cứ lẽo đẽo theo anh và gọi “ba” trong khi anh ta chẳng biết phải phản ứng thế nào. Rồi khi anh trở về nhà và bất chợt thấy vợ anh dẫn ra một đứa bé và bảo đó là con anh. Anh ta ngỡ ngàng. Đứa bé cứ ríu rít gọi “ba” và anh ta thì cứ đơ ra. Vợ anh bảo anh ôm nó. Và anh ôm nó. Vợ anh lại bảo anh hôn nó. Anh hôn nó. Nhưng vẫn thế, anh cứ đơ ra. Anh thầm nghĩ: Sao con chẳng có cảm xúc gì hết? Mọi thứ nó cứ sao sao đó, có cảm giác con và đứa bé đó chẳng có mối liên hệ nào, như hai người xa lạ vậy… Ôi, may quá, đó chỉ là một giấc mơ. Nếu không thì…!

Anh khá lo lắng trước cảnh vợ mệt nhoài, nôn thốc nôn tháo.

–  Nghén ấy mà, không sao đâu anh – Vợ anh mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt mệt mỏi.

–  Em có thực sự không sao không?

–  Thật mà! Khi có thai hầu như ai cũng vậy mà.

Và anh đồng hành cùng vợ trong khoảng thời gian nghén đó. Những món ăn, những bài tập thể dục, những buổi đi khám, những lần trò chuyện. Một ngày, vợ anh đặt tay anh lên bụng mình:

–  Anh cảm thấy gì không?

–  Có cái gì đó đang cựa quậy – anh trả lời, vẻ thích thú.

–  Con mình đang đạp đó…

–  Con mình…

Anh lẩm bẩm hai từ “con mình” mà lòng cảm thấy xúc động lạ thường. Những lần đi khám thai, anh thấy con dần thành hình. Đưa vợ đi sắm đồ cho baby, lòng anh dấy lên ước muốn phải cố gắng hơn nữa để đảm bảo cuộc sống gia đình. Chẳng mấy chốc, con anh sẽ ra đời, nó sẽ mặc những bộ đồ anh tự tay lựa, nằm trong cái nôi xinh xắn mà anh đã đặt bạn làm, sẽ chơi những món đồ chơi mà anh cùng vợ chọn.

Tháng cuối, vợ anh hay có những cơn đau bất chợt, anh lại càng lo lắng, không biết hai mẹ con có ổn không, sao con lại hành mẹ nó như vậy chứ. Càng tới ngày vợ sinh, anh lại càng hồi hộp.

Ngày con anh chào đời, anh ôm đứa bé nhỏ xíu đỏ hỏn trong tay, không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào. Vậy là anh đã được làm cha, anh đã có một gia đình thực sự trọn vẹn, từ giờ anh có trách nhiệm nuôi dưỡng và dạy bảo một sinh linh bé nhỏ. Đó là món quà mà Tạo Hóa tặng cho gia đình anh. Anh thấy yêu vợ ghê gớm thay vì chỉ là trách nhiệm đối với gia đình như trước đây. Anh đã hiểu vợ đã cực khổ khó nhọc thế nào để tạo nên một gia đình nhỏ bé êm ấm. Chín tháng mười ngày vật lộn cùng những cơn đau, những đêm không ngủ, và giờ là cả quãng đời còn lại để chăm sóc và lo lắng cho đứa con vừa mới chào đời.

Thật tuyệt vời! Đó là cảm nhận của anh. Anh cảm nhận được rõ rệt mối liên hệ với đứa bé ấy chứ không hề dửng dưng như đối với đưa trẻ trong mơ.

Thời gian không mùi, không vị, nhưng quan trọng biết chứng nào. Chính trong khoảng không của chín tháng mười ngày này mà anh trải qua biết bao cung bậc cảm xúc, anh biết thế nào là sự lắng lo, chờ đợi, yêu thương, mong mỏi. Anh biết trân trọng những thứ nhỏ bé, những tình cảm thân thương trầm ấm.

Thời gian sẽ làm con người thay đổi. Kết quả mà con người đạt được trong hiện tại và tương lai đều nằm trong những suy nghĩ và hành động trong quá khứ! Tình yêu của anh dành cho vợ và con sẽ lớn theo từng ngày, vì anh đã quyết định dùng thời gian để yêu thương và chăm sóc cho vợ và đứa con bé bỏng đang chờ ngày được gặp anh!

Bài viết: Tùy Phong


 

Visited 2 times, 1 visit(s) today