CON THUYỀN

Cuộc đời tôi được ví như một con thuyền với nhiều mảnh ghép, những mảnh ghép là những ai đã đến và đi qua cuộc đời tôi. Tôi thích cảm nhận những mảnh ghép ấy của mình bằng tim và lý trí.

Tôi nhớ có lần một người mà tôi gọi là anh nhưng cùng học với tôi trong một giảng đường, tôi tâm sự và than phiền cùng anh những gì mà mình cảm thấy khó chịu nơi người khác, tính cách, lối sống, ôi thôi đủ điều tệ hại trong cuộc sống tập thể mà tôi phải chịu đựng trong sự nhẫn nhịn. Anh lắng nghe, nhưng rồi anh không buông lời khuyên nhủ hay đại loại như xét đoán mà anh chỉ mỉm cười anh nói: “ cuộc đời thật ngắn ngủi, nó thật sự chẳng dài để ghét một người, cớ chi mà ta ghét những người xung quanh mình, không biết rằng trong hơi thở ta có hơi thở của người khác đó sao, cứ hít thở thật sâu vào khí sẽ tràn đầy trong phổi, rồi tâm hồn sẽ ở rộng thôi”. Tôi chẳng cười, cũng chẳng nói, chỉ khẽ gật đầu, và điều đó cho tôi sự cảm nhận.

Rồi cứ thế thời gian lại trôi qua, có những người để lại cho tôi niềm cảm mến, có những người trở nên đặc biệt, rồi có những người cho tôi sự trân quý của tình bạn. Tôi nhớ mình đã tặng cùng một món quà cho hai người bạn mà tôi yêu mến nhất trong hai hoàn cảnh khác nhau. Trong một lần lắng nghe tâm sự của bạn, và sau đó là khoảng lặng, tôi nắm trong tay món quà và trao nó lên tay người bạn thứ nhất. Rồi lần thứ hai tôi trao món quà ấy cho một người khác trong khi chúng tôi đùa giỡn. Cả hai lần tôi đều nhận được cái huých nhẹ kèm theo câu nói “đừng đùa chứ!”. Rồi món quà ấy cũng được đến với người bạn thứ ba khi tôi cảm nhận đủ về họ, điều này làm tôi can đảm khi cho đi món quà ấy lần nữa. Là lần thứ ba trao đi món quà nhưng đây là lần đầu tiên có người đón nhận nó, bạn tôi nắm lấy và kèm theo nụ cười tin tưởng. Ôi! Tôi cảm thấy bình an không gì bằng ngay lúc này. Thời gian lại trôi nữa, tôi và người bạn này trở nên thân thiết, nhưng rồi cũng không tránh khỏi những mâu thuẫn bất hợp, khi mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm đủ để rạn nứt tình bạn này, khi không còn một chút sự thông hiểu nữa. Thì chính ngay lúc này đây món quà tôi tặng lại có giá trị. Chẳng giải thích hay gay gắt bảo vệ chính kiến, bảo vệ cái tôi của mình nữa mà chỉ là im lặng, sự im lặng đáng sợ. Rồi bạn tôi nói trong sự mệt mỏi rằng: “ món quà cậu tặng tớ luôn giữ lấy, vì tớ nghĩ rằng đó là người bạn mà Thiên Chúa trao, và tớ phải giữ lấy, đó là lí do tại sao tớ nhận nó”. Tôi cảm thấy hạnh phúc bởi vì món quà tôi trao chỉ có bạn mới hiểu, nhưng lại hiểu theo suy nghĩ của bạn. Tôi nắm bàn tay lại vì trong đó có không khí, và đó là không khí của tôi, trao bạn có nghĩa là lời nhắn nhủ “bất cứ lúc nào mệt mỏi, cứ yên tâm vì còn có tôi”. Đó là món quà tôi muốn tặng những người tôi quý mến. Sau lần đấy tôi và bạn hiểu nhau hơn, và thầm cảm ơn đấng đã tạo nên điều kì diệu.

Thế đấy! Thiên Chúa thật kì diệu và toàn năng, Người tạo ra cuộc sống muôn màu để nhìn vào đấy người ta có thể thấy sự vĩ đại mà ca tụng Người. Cũng như vậy Thiên Chúa cho tôi con tim khác con tim bạn, thế nên món quà của tôi có ý nghĩa khác với suy nghĩ của bạn, nhưng tất cả đều quy về sự thánh thiện và hoàn mĩ.

Bảo Bình

Visited 2 times, 1 visit(s) today