EM TÔI, BẠN HAY ĐỐI THỦ

Thời gian trôi qua thật nhanh. Thấm thoát, cô bé ngốc nghếch ngày nào nay đã 18 tuổi rồi. Một mình trong căn phòng rộng, Thiên Di loay hoay xếp lại đống đồ đạc bừa bộn của mình. Thiệt là mệt! Có khi nào cô phải làm việc này đâu. Nếu như mẹ không mang thai thì đỡ biết mấy!

Mà cũng tại đứa bé trong bụng mẹ đó. Ai biểu lại có nó cơ chứ? Ba đã ra lệnh cho cô tuyệt đối không để mẹ phải làm việc, vì 18 năm nay bà không sinh nở gì, bỗng dưng… Ba nói: Mẹ mang thai đến tháng thứ 5 rồi, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức để việc sinh nở được dễ dàng. Chính ba cũng hết sức lo cho mẹ. Cho dù đến tối mới xong việc ở xưởng, nhưng vừa khi có thời gian một chút là ba vội về nhà, xem qua cho mẹ một chút rồi lại tất tưởi trở về xưởng.

Thấy thái độ lo lắng của ba, Thiên Di cũng không dám coi thường. Buối tối, cô lo săn sóc mẹ, không dám lang thang với đám bạn bè cho dù vừa mới trải qua những ngày thi bù đầu bù óc. Ban ngày, cô quanh quẩn tại nhà, xem mẹ có cần gì để giúp đỡ.

Có điều, cô thấy không ổn. Từ trước đến giờ Thiên Di đã quen việc mình là “một ngôi sao sáng”, là tâm điểm. Mọi người trong gia đình, họ hàng đều vởn quanh cô như những vệ tinh. Nhưng giờ đây, mọi sự khác rồi. Ai cũng chỉ chú tâm đến đứa bé trong bụng mẹ, còn Thiên Di bây giờ đã ra rìa. Hơn nữa, thái độ khó chịu của mẹ lại khi mang thai lại càng tăng thêm ác cảm vốn có của nó đối với đứa trẻ chưa rõ diện mạo hình hài. Thiên Di bỗng lo sợ mẹ sẽ không còn dành tình thương cho mình, cô sợ em bé sinh ra đời sẽ lấy đi hạnh phúc mà cô đang có,  cô sợ cảm giác bị bỏ rơi…

Sống trong hậm hực như thế thực chẳng hay chút nào, nên khi nhận được giấy báo trúng tuyển, Thiên Di mừng hết lớn. Cô thấy đây là lối thoát khỏi cảm giác mất mát. Từ nay, cô có con đường riêng, cô không còn sợ mỗi ngày phải đối mặt với một đứa trẻ “xa lạ”, đang dần lấy mất hạnh phúc của cô.

  • Thiên Di, con đang làm gì thế, có bận không ra mẹ nhờ chút việc.
  • Dạ, con ra ngay đây! – Cô xỏ dép phóng ra khỏi phòng.
  • Con xỏ giúp mẹ cây kim được không? Mẹ chẳng nhìn thấy rõ nữa!
  • Ồ, mẹ, mẹ khâu gì thế? Mẹ không nhớ bác dặn là mẹ không nên cầm kim sao? Sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đó.
  • Không sao đâu. Mẹ muốn khâu cho em con mấy cái vớ tay vớ chân, còn hơn 4 tháng nữa là em bé ra đời, mẹ muốn tranh thủ thời gian này, mẹ muốn em con cảm nhận được rằng mọi người trong gia đình ta đều mong mỏi đón em ra đời, và em phải là người hạnh phúc nhất, con cũng muốn thế phải không Thiên Di?

Nghe mẹ nói những lời ấy, gương mặt cô tỏ vẻ không vui.

  • Sao mẹ không ra ngoài chợ mà mua cho nhanh, khâu làm gì cho phí sức, đồ con nít thì ngoài chợ thiếu gì!

Nhìn vẻ hằn học của Thiên Di, mẹ cô dường như hiểu đôi điều, nhưng bà không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô đi vào phòng. Cũng phải thôi, từ trước tới giờ, cô luôn là người được cưng chiều nhất, mà nay lại có người thứ ba xen vào, cảm xúc của cô cũng phải khác đi.

Ngày cô xa gia đình để vào đại học rồi cũng đến. Ba đưa cô đi, nhưng mẹ luôn tỏ vẻ bịn rịn. Từ mấy hôm trước, cho dù nặng nề, mẹ vẫn cố dẫn Thiên Di đi chợ, sắm sửa từng chút một. Mẹ cũng dành nhiều giờ hơn để tâm sự với Thiên Di… Những hành động này làm cô thực sự mủi lòng, tuy nhiên, nó không thể nào làm cô mất đi cảm giác “bị thất sủng”.

Thời gian thấm thoát trôi qua, vậy là gần bốn tháng rồi. Cuộc sống mới tại thành phố có nhiều bỡ ngỡ, nhưng dần cũng quen, hơn nữa, hầu như ngày nào cũng thế, chẳng ba thì mẹ luôn gọi điện cho cô, nên Thiên Di không buồn nhiều.

Ngày 20/12, Ký túc xá buồn tê tái. Các bạn hầu hết đều về bên gia đình để đón Giáng Sinh, Thiên Di ở lại thành phố với cảm giác cô đơn lạnh lẽo. Còn nhớ ngày này năm ngoái, cô cùng mẹ tất bận mua những dây điện xanh đỏ để trang trí. Cả hai người cùng loay làm một hang đá nhỏ để đón lễ Giáng Sinh, cùng nấu những món ăn thơm nức mũi. Buổi tối, cả gia đình cùng nhau đi coi hang đá, mừng Chúa ra đời… Những kỷ niệm ùa về như cơn cám dỗ, đưa chân Thiên Di ra ngoài đường phố. Chà, trên thành phố, người ta đi xem hang đá thật đông. Cách vô thức, Thiên Di hòa mình vào dòng người, đi qua nhiều con đường, và rồi, cô bất chợt nhận ra mình đang đứng trước một hang đá lớn. Chung quanh cô, người ta đang chen chúc, ồn ã nói cười, đầu nghiêng, làm duyên, tay vươn dài ra để thực hiện những pô hình “tự sướng”.

Ngồi xuống một góc lặng, Thiên Di quan sát cảnh tượng vui mắt ấy. Đôi mắt cô chợt dừng lại ở một cô bé nhỏ, trạc 7 hay 8 tuổi, quần áo nhàu nát, như đang bị hút hồn vào tượng Chúa Hài Đồng lớn đặt trong hang đá. Hình ảnh Hài Nhi Giê-su nằm giang tay chơi vơi giữa đất trời, hình ảnh bé gái đứng lạc loài giữa đám đông đã như cú đập mạnh vào suy tư của Thiên Di: Sự bất lực, sự yếu đuối, sự vô tội.

Phải rồi, một đứa trẻ đến với cuộc đời này với đôi bàn tay trắng. Cha mẹ, người thân của em chính là sự chuẩn bị của trời cao, họ như những thiên thần được sai đến để đón tiếp sinh linh bé nhỏ này vào trần gian. Chính người anh người chị làm cho đứa bé không bị lạc lõng trong cuộc sống. Giả như mình mà không được cha mẹ chờ đón khi chào đời thì buồn biết mấy! Nhưng thật may, cô đã được mong chờ như một báu vật…

Suy nghĩ này chợt làm Thiên Di chạnh lòng. Cô nhớ về thái độ của mình trước đứa em sắp chào đời. Ôi thật là đáng xấu hổ cho sự ích kỷ mà cô đã có từng có trong suy nghĩ và phản ứng của mình. Thiên Di hiểu hơn gia đình có nghĩa là gì, người thân có nghĩa là gì trong cuộc sống. Hơn thế nữa, cô nhìn ra cả thế giới này là một ngôi nhà tràn ngập tình yêu.

Bước đến hàng quà lưu niệm, Thiên Di mua một chiếc mũ Noel đỏ tươi vui, rồi nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh cô bé nhỏ trước hang đá.

  • Chào em gái. Em thích chiếc mũ này không? Chị muốn tặng nó cho em trong ngày Giáng sinh này.
  • Cám ơn chị. Cám ơn chị – Đôi mắt buồn của cô bé ánh lên niềm vui lạ thường.
  • Này nhìn xem. Em giống hệt như một cô bé Noel dễ thương – Thiên Di reo lên.
  • Còn chị, chị có phải là cô tiên không?
  • Chị không là cô tiên, nhưng chị đang sắp có niềm vui lớn mà cả đến tiên nữ cũng không có: Mẹ của chị sắp sinh một em bé. Chị sắp được làm chị rồi!
  • Em của chị tên là gì thế?
  • À, à… em chị chưa ra đời, nhưng chắc chắn tên của em sẽ là Thiên An. Em bé sẽ là niềm bình an và hạnh phúc cho chị và cho cả gia đình. Nhất định chị sẽ đề nghị ba mẹ đặt tên em là Thiên An.

Tuy chẳng quen nhau, nhưng tối hôm ấy, “hai tâm hồn lạc lõng” cùng tìm được niềm hạnh phúc ấm áp của tình người, của tình gia đình. Họ đã chuyện vãn với nhau, đi ngắm hang đá và nhâm nhi vị ngọt của hộp kem thơm mùi bắp.

Đêm nay, Con Thiên Chúa đã giáng sinh, ít nhất trong hai cõi lòng. Cảm ơn đêm Noel ngọt ngào.

Bài viết: Lọ lem


Visited 4 times, 1 visit(s) today