Thông Điệp Của Cha Bề Trên Cả Về Việc “Gieo Trong Bóng Tối”: Hành Động Của Lòng Quảng Đại Và Niềm Hy Vọng

(Thông điệp của Cha Bề Trên Cả, Cha Fabio Attard, SDB)

Dụ ngôn Người Gieo Giống, được thuật lại trong các sách Tin Mừng Nhất Lãm, là một hình ảnh mạnh mẽ và nền tảng của sứ điệp Kitô giáo. Thoạt nhìn, nó có vẻ chỉ là một câu chuyện ngụ ngôn đơn giản về những cách khác nhau mà Lời Chúa được đón nhận. Tuy nhiên, khi nhìn sâu hơn, dụ ngôn này tiết lộ một chân lý triệt để, đặc biệt khi được áp dụng vào các tiến trình giáo dục và mục vụ.

Chân lý này nằm gọn trong chính cử chỉ của người gieo giống, một cử chỉ mà chúng ta có thể định nghĩa là “gieo trong bóng tối”: một hành động quảng đại vô bờ, tưởng chừng như không hiệu quả, thách thức logic nhân loại về kết quả và sự kiểm soát.

Gieo Khắp Nơi, Không Tính Toán

Trọng tâm của sự suy tư không nằm ở bốn loại đất mà là ở hình ảnh người gieo giống và hành động của Ngài. Ngài ra đi và vãi hạt giống bằng một cử chỉ rộng rãi, gần như không cần suy tính trước. Ngài không lập bản đồ sơ bộ về cánh đồng; không lựa chọn những mảnh đất hứa hẹn nhất; không cẩn thận tránh đá hay gai. Ngài gieo khắp mọi nơi. Đây không phải là kỹ thuật của một nông dân hiện đại nhằm tối đa hóa vụ thu hoạch bằng cách tối ưu hóa tài nguyên. Thay vào đó, đó là sự thể hiện của một logic thiêng liêng, một logic của sự sung mãn và sự trao ban vô điều kiện.

Áp dụng vào lĩnh vực giáo dục và mục vụ, cử chỉ này vạch trần một trong những cám dỗ lớn nhất của chúng ta: Sự ám ảnh về hiệu suất và kết quả đo lường được, tức thì. Các nhà giáo dục, giáo lý viên, linh mục và phụ huynh thường bị mắc kẹt bởi “hội chứng nông dân tính toán.” Chúng ta có xu hướng đầu tư thời gian và năng lượng vào nơi chúng ta thấy có hứa hẹn về lợi nhuận: học sinh giỏi, giáo dân sùng đạo, nhóm giới trẻ tích cực nhất. Vô tình, chúng ta có nguy cơ bỏ quên “bên vệ đường” của những trái tim chai đá, “nơi sỏi đá” của lòng nhiệt thành thoáng qua, hoặc “bụi gai” của những cuộc sống phức tạp và ngột ngạt.

Tuy nhiên, dụ ngôn cho chúng ta biết rằng hạt giống Lời Chúa, của sự chăm sóc, của kiến thức, của chứng tá, phải được gieo khắp mọi nơi, không tính toán và không thành kiến. “Gieo trong bóng tối” trước hết có nghĩa là điều này: hành động xuất phát từ lòng quảng đại thuần khiết, được thúc đẩy không phải bởi khả năng thành công, mà bởi một niềm tin kiên định vào giá trị của chính hạt giống. Đó là tình yêu không phân biệt, tự hiến cho mọi người vì đó không phải là một sự đầu tư, mà là một món quà tràn đầy.

Khiêm Nhường Chấp Nhận Sự Bí Ẩn

Thứ hai, “gieo trong bóng tối” tiết lộ một chân lý sâu sắc về sự khiêm tốn trong vai trò của chúng ta. “Bóng tối” không chỉ đề cập đến sự dửng dưng của người gieo giống đối với chất lượng đất, mà còn là mầu nhiệm không thể xuyên thấu là trái tim con người. Nhà giáo dục và mục tử không thể “nhìn thấy” vào tâm hồn người khác. Họ không thể biết hết những vết thương trong quá khứ, những nỗi sợ hãi ẩn giấu, và sự kháng cự vô thức khiến một trái tim cứng như đường hay cạn như một lớp đất mỏng. Họ không thể đoán trước mối bận tâm trần thế nào hay niềm đam mê mới nào sẽ làm nghẹt đi một đề nghị tốt lành.

Hành động trong “bóng tối” này có nghĩa là chấp nhận rằng chúng ta không có quyền kiểm soát quá trình tăng trưởng. Nhiệm vụ của chúng ta là gieo, không phải làm cho nảy mầm. Sự tăng trưởng thuộc về một động lực mầu nhiệm liên quan đến sự tự do của cá nhân (đất), sức mạnh nội tại của hạt giống (Lời Chúa, tình yêu), và hoạt động của Ân Sủng (mặt trời và mưa không phụ thuộc vào người gieo).

Nhận thức này giải thoát chúng ta khỏi hai gánh nặng đối nghịch nhưng gây hại ngang nhau: sự kiêu căng của những người cảm thấy mình là kiến trúc sư thành công của người khác và sự thất vọng của những người cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm về thất bại của họ. Nhà giáo dục gieo trong bóng tối biết rằng công việc của mình là thiết yếu nhưng không toàn năng. Ngài đề nghị, đồng hành, nhưng cuối cùng ngài rút lui một cách tôn trọng trước ranh giới thiêng liêng của sự tự do nơi người khác, nơi diễn ra cuộc gặp gỡ thực sự giữa hạt giống và đất.

Hành Động Của Niềm Hy Vọng Triệt Để

Phân tích cuối cùng, “gieo trong bóng tối” là một hành động của niềm hy vọng triệt để. Tại sao người gieo giống vẫn tiếp tục vãi hạt giống một cách quảng đại như vậy, mặc dù ngài biết rằng phần lớn sẽ bị mất đi? Bởi vì niềm tin của ngài không đặt vào hiệu quả của cử chỉ, mà là vào sức sống không cạn kiệt của hạt giống. Ngài biết rằng, bất chấp vệ đường, đá, và gai, hạt giống vẫn có trong mình một năng lượng sống có khả năng sinh hoa kết quả “gấp ba mươi, gấp sáu mươi, gấp một trăm” ở bất cứ nơi nào nó tìm thấy dù chỉ một khoảnh đất tốt nhỏ.

Đây là một bài học nền tảng chống lại sự hoài nghi và mệt mỏi có thể tấn công những người làm việc trong lĩnh vực giáo dục và mục vụ. Đối diện với sự thờ ơ, lãnh đạm, hay thù địch, cám dỗ là ngừng gieo, kết luận rằng “điều đó không đáng.” Thay vào đó, dụ ngôn này mời gọi chúng ta chuyển sự tập trung từ phản ứng của đất sang chất lượng của hạt giống. Nhiệm vụ của chúng ta không phải là lo lắng ám ảnh về vụ thu hoạch, mà là đảm bảo rằng chúng ta gieo hạt giống tốt: một Lời chân thật, một chứng tá đáng tin cậy, một tình yêu kiên nhẫn, một nền văn hóa vững chắc.

Hy vọng của người gieo giống không phải là một sự lạc quan mơ hồ, mà là sự chắc chắn rằng Chân Lý, Vẻ Đẹp, và Sự Thiện, khi được dâng hiến quảng đại, sở hữu một sức mạnh riêng, sớm hay muộn, bằng một cách mà chúng ta không thể đoán trước hoặc kiểm soát, sẽ tìm được đường để nảy mầm.

Tóm lại, dụ ngôn người gieo giống giải thoát chúng ta khỏi sự chuyên chế của kết quả tức thì và đưa chúng ta vào một linh đạo hành động dựa trên sự trao tặng mà không mong đợi hồi đáp, sự khiêm nhường và niềm hy vọng. “Gieo trong bóng tối” không phải là một hành động mù quáng hay ngây thơ, mà là hành động thực tế và hiệu quả nhất có thể, bởi vì nó dựa trên thực tại của một Thiên Chúa trao ban không đo lường và trên mầu nhiệm tự do của con người.

Đối với cả nhà giáo dục và mục tử, điều này có nghĩa là yêu thương mà không mong đợi phần thưởng, dạy dỗ mà không tự phụ muốn nhào nặn, làm chứng với lòng trung thành mà không lo lắng về việc nhìn thấy thành quả lao động của mình. Có lẽ thành quả đầu tiên và quan trọng nhất của việc gieo vãi quảng đại này không phải là điều nảy mầm trong cánh đồng, mà là sự biến đổi của chính trái tim người gieo giống, người học cách hành động và yêu thương với cùng một “sự điên rồ” thánh thiêng, quảng đại và đầy hy vọng.

Ban Truyền thông Chuyển ngữ 

Visited 2 times, 2 visit(s) today