Tôi vốn là một người ngoại giáo, đã trở về với Chúa được hơn 8 năm nay là nhờ hồng ân của Đức Mẹ Phù Hộ. Ngày ấy, thằng con trai duy nhất của tôi bị ung thư máu và xuất huyết não nặng, phải nằm bệnh viện hơn một tháng mà bệnh không thuyên giảm, tình hình ngày một xấu đi. Và cuối cùng các bác sĩ đành bó tay cho về. Lòng tôi quặn đau, ruột gan tơi bời, tôi chết lặng mang con ra xe mà không cầm được nước mắt. Chồng tôi phờ phạc cả người, thẫn thờ như người mất trí…
Ngồi trên xe tôi bỗng để ý đến một tấm ảnh Đức Mẹ của người Công Giáo dán trên cửa kính xe với dòng chữ bên dưới tấm ảnh đập vào mắt tôi: “Hãy tin tưởng vào Mẹ Maria, bạn sẽ thấy phép lạ là gì”. Sau này tôi được biết đó là tấm ảnh Đức Mẹ Phù Hộ các Giáo Hữu, Đức Mẹ bế trên tay trẻ Giêsu, đầu Chúa và Mẹ đều đội triều thiên rất đẹp; và lời nói trên là của Thánh Don Bosco, một vị Thánh sống rất đẹp lòng Đức Mẹ.
Như người chết đuối vớ được phao, tôi mừng rỡ nhìn thật sâu, thật lâu, vào tấm ảnh với một lòng cậy trông, đặt hết tin tưởng vào Mẹ. Tôi thưa với Đức Mẹ: “Thưa Bà, con là người ngoại đạo, con xin Bà cứu chữa đứa con trai duy nhất của con. Con chỉ có một đứa con trai duy nhất, nó bị bệnh nặng, các bác sĩ đã chê và cho về, con biết chỉ có Bà mới cứu được nó khỏi tay tử thần. Bà ơi, con đặt hết lòng tin tưởng vào Bà, con van xin Bà cứu chữa con trai của con.”
Lòng tôi thì hết sức van vái trong khi miệng tôi lẩm nhẩm kêu nài. Vừa cầu xin, tôi vừa nhìn lên bức ảnh mà những dòng nước mắt cứ chảy dài. Con tôi nằm trên tay, thằng bé chưa đầy mười tuổi đầu, mặt xanh nhợt, người mềm như sợi bún, nằm im như một xác chết vô hồn. Nhìn con rồi nhìn người đàn bà bế đứa trẻ trong bức ảnh, tôi nhủ thầm: “Bà ơi ! Bà đã từng làm Mẹ, Bà cũng có con. Bà thấu rõ nỗi đau khổ của người mẹ đang cay đắng khổ sở thế nào khi mất đứa con ! Xin Bà lấy lòng từ bi lân mẫn cứu sống con tôi. Tôi xin hứa với Bà nếu con tôi sống, gia đình tôi sẽ xin theo đạo. Và dù chỉ có một đứa con trai duy nhất, tôi cũng xin dâng nó cho các Ngài, để suốt đời nó được phụng sự các Ngài…”
Xe chạy đường dài, mệt mỏi với những đêm thức nuôi con bệnh, tôi mệt mỏi thiếp đi khi lòng trí vẫn mơ màng cầu xin ơn cứu tử. Đang thiu thiu ngủ mê ngủ mệt, tôi nghe tiếng động trở mình của con tôi, mở mắt ra, tôi thấy tay chân cháu quờ quạng như muốn nói điều gì, mắt nó mở to nhìn tôi thật lâu, rồi tự dưng nó nhoẻn miệng cười.
Trời ơi! Thế này là thế nào?
Tôi muốn hét lên! Con tôi tỉnh rồi! Ôi tôi mừng quá! Tôi sung sướng quá!
Tôi lặng người líu lưỡi gọi ba nó ngồi trên băng trước. Vội vàng anh lao người xuống quì cạnh con, gục đầu trên thằng bé cảm động đến tràn trề nước mắt…
Thì ra anh cũng nhìn thấy tấm ảnh và đã cũng có những lời cầu xin tha thiết với Đức Mẹ như tôi. Nhìn con nằm im, gương mặt thoải mái dễ chịu không tỏ vẻ đau đớn như những ngày trước, tuy cháu còn mệt và chúng tôi hỏi gì cháu cũng chỉ mỉm cười mà không nói. Bác tài xế nghe sự tình cũng xúc động rơi nước mắt đến nỗi bác phải ngừng xe lại, và thầm thì cầu nguyện để cảm ơn Bà đã cứu sống con tôi…
Rồi xe chạy một lát về tới nhà, cháu tỏ ý muốn được ngồi dậy, xuống xe một cách yếu ớt đi vào nhà. Tôi và ba cháu chẳng hiểu sự việc làm sao nhưng lòng đầy tin tưởng rằng chính Bà trong ảnh đã cứu con mình…
Dìu cháu từng bước đi vào mà cứ như người trong mơ. Về đến nhà, qua một tuần lễ ăn uống nghỉ ngơi lấy sức, cháu đã trở lại bình thường như không có bệnh gì. Tôi không cho cháu uống thêm thuốc bệnh nhưng có cắt thêm thuốc bổ để cháu mau lại sức.
Sau đó một thời gian, tôi đưa cháu đi kiểm tra lại sức khỏe, qua siêu âm thử máu và làm các xét nghiệm, thì các bác sĩ vô cùng ngạc nhiên, vì không còn phát hiện ra mầm mống một chút gì của căn bệnh nan y này nữa.
Họ bảo gia đình tôi: “Đây là một trường hợp hiếm có mà khoa học không thể giải thích được.” Có một bác sĩ Công Giáo sau khi nghe tôi kể đã bảo tôi nên đi xin lễ tạ ơn ở một Nhà Thờ nào đó. Và tôi đến đã xin các Cha ở Dòng Chúa Cứu Thế dâng lễ tạ ơn vì con tôi được khỏi bệnh.
Qua sự việc này, gia đình tôi biết chắc chắn có bàn tay của Đức Mẹ đã thực hiện quyền phép của người, để cứu giúp những ai đặt hết lòng cậy trông tin tưởng nơi ngài khi gặp nguy khốn. Bằng chứng là Ngài đã chữa lành con tôi.
Để tỏ lòng cảm tạ ân nhân, tôi xin chủ xe tấm ảnh để hằng ngày được nhìn thấy và cầu nguyện với Mẹ. Ông lái xe thật là người tốt, sẵn sàng biếu ngay. Ông là người được chứng kiến phép lạ đầu tiên, rồi cũng chính ông sau này đã lo liệu mọi sự giúp đỡ chúng tôi trở thành người Công Giáo. Suốt từ ngày tôi trở lại đạo Công giáo đến giờ, tôi thấy mình luôn vui, sống có hy vọng, sống có ích, biết quan tâm giúp đỡ những người chung quanh, thay vì sống thờ ơ chỉ biết có mình…
Tôi cũng tham gia sinh hoạt với các bà, các chị trong hội đoàn của giáo xứ. Ở lối xóm, tôi lại biết chia sẻ cho nhau niềm vui nỗi buồn, mỗi tuần cùng đến nhà nhau đọc kinh liên gia. Tôi thấy cuộc sống gia đình chúng tôi rất có ý nghĩa, không còn nhàm chán như trước.
Trong gia đình vợ chồng con cái biết yêu thương kính trọng nhau, nhờ được học hỏi để biết cầu nguyện và suy gẫm Lời Chúa.
Con trai tôi cũng biết vâng lời cha mẹ, chăm chỉ ngoan ngoãn học hành, lại thường xuyên sinh hoạt giáo lý trong nhà dòng của các cha Don Bosco. Và được sự đồng ý như lời hứa của tôi với Đức Mẹ, cháu rất ước ao mong mỏi được dâng mình vào Nhà Chúa để lo việc phụng thờ Ngài.
Lạy Chúa, cuộc đời còn lại của con xin được là một bài ca cảm tạ hồng ân vì những ơn lành của Chúa và Mẹ đã ban cho gia đình con. Xin Ngài tiếp tục là suối nguồn hạnh phúc ban cho chúng con mãi mãi. Tạ ơn Chúa. Amen.
Thanh Anh Nhàn
VRNs (07.01.2014) – Sài Gòn