KINH NGHIỆM NHỚ ĐỜI

« Bảo thủ » – hai từ mà người ta gán cho hắn không biết từ khi nào. Chỉ hai từ thôi cũng đã phần nào toát lên tính cách con người của hắn: “Tuấn bảo thủ”. Chẳng sao cả, hắn đã quen với cái tên này như chính cái tên của hắn vậy. Cái danh « bảo thủ » đôi lần cũng làm hắn gặp không ít rắc rối.

Chuyện xảy ra khi công ty hắn đang phát triển một dự án lớn và hắn là một trong những thành viên phát triển dự án. Đây được xem là dự án quan trọng nhất trong năm của công ty nên mọi chi tiết và quá trình lên kế hoạch cho dự án phải thật tỉ mỉ, cẩn thận và nhất là sản phẩm mới phải thật ấn tượng. Mọi thành viên được giao và phân công từng công việc cụ thể cho việc lập dự án trước khi buổi họp thống nhất được diễn ra. Điều quan trọng là phải làm thế nào để thuyết phục được mọi người chấp nhận đề xuất của nhóm.

Hắn là người phụ trách về chi tiết và mẫu mã cho sản phẩm mới của dự án. Thế nhưng khi hắn trình bày về sản phẩm thì lại vấp phải những ý kiến phản bác về tính khả thi của sản phẩm. Thay vì lắng nghe để hiểu rõ vấn đề và làm cho sản phẩm được hoàn hảo thì hắn đùng đùng nổi giận. “Tuấn bảo thủ” mà. Hắn làm sao có thể chấp nhận được khi mà công sức của hắn bỏ ra hơn ba tháng trời để nghiên cứu về sản phẩm lại đổ sông đổ bể được. Cuộc tranh luận nổ ra, hắn bảo thủ thật nhưng không thể không công nhận ý tứ hay ho và nhận định chính xác của các bạn trong nhóm.

« Nhưng mà… », hắn cố bảo vệ ý kiến của mình. Cuối cùng, hắn đứng lên : “Mọi người có giỏi thì tự mình mà làm lấy. Tôi đã cố gắng hết sức mà mọi người lại chẳng đếm xỉa gì đến công sức của tôi như thế thì tôi còn làm làm gì nữa.” Hắn nói lớn tiếng với mọi người trong phòng.

“Không phải là chúng tôi không đếm xỉa gì đến công sức của anh nhưng chúng ta cần tìm ra một giải pháp khả thi hơn nữa.” Một thành viên lên tiếng.

«Anh phải biết là công việc này là chung của cả nhóm. Phải công nhận là anh có nhiều công sức, nhưng có lẽ anh cũng nên lắng nghe một chút!».

“Thật chẳng sai với cái danh ‘bảo thủ’ mà!” Một thành viên khác lên tiếng.

Thông thường, câu nói này không hệ gì, nhưng khi cục tức của «Tuấn bảo thủ» đang dâng lên, thì lời ấy như nước tràn bờ. Hắn tức giận, quay lưng bỏ đi sau tiếng dập cửa khô khốc vang vọng cả căn phòng.

Chỉ còn 2 tháng nữa là nhóm phải hoàn thiện sản phẩm và công bố trong cuộc họp hội đồng, thế mà mọi thứ dường như trở về con số không tròn trĩnh sau tiếng dập cửa. Ai cũng công nhận hắn là một người giỏi về chuyên môn và hầu như là có năng lực nhất trong nhóm nhưng hầu như không ai chịu được cái tính “bảo thủ” của hắn, nhiều khi hắn còn bảo thủ một cách cực đoan nữa kìa. Phải làm gì bây giờ ?

Có lẽ chưa bao giờ tình hình căng thẳng đến thế. Anh trưởng nhóm rất lo lắng. Tuy trong cuộc họp anh im lặng để cho hắn bỏ đi trong buổi họp vì anh biết rằng có nói hắn cũng chẳng chịu nghe. Hơn nữa, anh không muốn mất mọi người trong nhóm, vì nhóm này anh đã tốn nhiều công phu để gầy dựng. Nhất định anh phải dùng cơ hội này để bắt hắn phải «mở mắt». Một chút thời gian im lặng là cần thiết.

Một ngày, rồi hai ngày, rồi ba ngày trôi qua. Không gian như đông cứng lại : Không email, không tin nhắn, không điện thoại… Cuối tuần, anh trưởng nhóm đến nhà Tuấn.

Sau ba ngày, dường như chính Tuấn cũng đã nhận ra vấn đề. Hắn không còn “cộc tính” nữa mà hài hòa hơn, cởi mở hơn với anh nhóm trưởng. Hắn xả hết những gì hắn đang suy nghĩ trong đầu vào người đang ngồi trước mặt hắn. Người trước mặt hắn không chỉ trích, không lên án hắn và anh chỉ ngồi đó và lắng nghe hắn trút bao nhiêu thứ lên mình. Cuối cùng…

“Anh rất trân trọng em. Anh cũng trân trọng từng người trong nhóm, vì mỗi anh em đều đã hết sức yêu mến nhóm của mình, đóng góp những cái hay cái đẹp nhất cho nhóm, cho nên công ty mới tin cậy và giao cho chúng ta dự án lớn nhất, để có thể thuyết phục được đối tác. Nếu việc thành công thì cả công ty chúng ta cùng hưởng…».

Tuấn ngắt lời : «Ý anh muốn nói chúng ta phải hết tâm cùng nhau bảo vệ công ty?…».

« Công ty tồn tại thì chúng ta mới tồn tại… Em biết mọi người nể trọng em, nhưng không có nghĩa là chỉ có em mới là duy nhất. Này, sao mỗi người chúng ta không lấy điểm mạnh riêng của mình, để chung lại… ».

Tuấn im lặng. Vài giây sau hắn lên tiếng xin lỗi anh nhóm trưởng và hứa sẽ cố gắng đề hòa hợp với mọi người trong nhóm. Hắn muốn gặp và xin lỗi tất cả thành viên về cái tính “khó ưa” của hắn. Chính hắn cũng mong muốn tạo ra một sản phẩm thật hoàn hảo và làm cho nhóm của hắn thành công trong dự án lần này nhưng “một con én không thể làm nên mùa xuân”. Hắn muốn xin lỗi tất cả thành viên trong nhóm. Có tiếng gõ cửa… và đứng sau cánh cửa là các thành viên trong nhóm đã chờ hắn. Khóe mắt cay cay, hắn tin rằng dự án này chắc chắn nhóm của hắn sẽ thành công.

“Sự khác biệt tạo nên thành công” (Khuyết danh) và “Người tài giỏi sẽ chiến thắng trò chơi, nhưng tinh thần đồng đội và trí óc giành chức vô địch” (Michael Jordan).

Jos Phạm.


 

Visited 6 times, 1 visit(s) today