Trời nóng, nóng không chịu nổi. Một học sinh của Don Bosco ở Torinô về thăm bà con tại vùng quê gần thành phố. Xế trưa, quá nóng, nó nằm nghỉ dưới một bóng cây. Nó quan sát vô số côn trùng nhỏ tí đang di động giữa những cọng cỏ, rồi ngủ thiếp đi. Bỗng nó thức giấc vì một tiếng vang rền như tiếng sấm. Nó nhổm dậy. Trời không mưa và không có dấu hiệu gì là sẽ mưa cả. Trong phút chốc, nó chợt nhận ra ma quỉ, trong hình hài của những tên hề múa rối, đang giăng cạm bẫy và dụ dỗ nó phạm tội. Nó hoảng sợ kêu lên:
– Thả tôi ra!
Và nó chạy trốn. Vài giờ sau, nó về đến Nguyện xá, nhưng vẫn không hiểu do đâu mà có tiếng ầm ì kỳ lạ như tiếng sấm đã khiến nó thức dậy.
Sáng hôm ấy, Don Bosco đi vắng. Đến chiều, vừa về tới nhà, ngài liền hỏi em đó ở đâu; ngài có vẻ rất nôn nóng muốn có được ngay câu trả lời. Ngài yêu cầu dẫn em tới. Thấy em rồi, ngài mới an tâm. Sau đó ngài nhìn em với một cái nhìn trong sáng và thấu suốt. Ngài hít một hơi thật sâu rồi nói:
– Cha hài lòng biết bao khi nhìn thấy con! Con khá lắm!
– Thưa cha, cha có biết điều gì đã xảy ra cho con chiều qua không?
– Cha biết tất cả – Don Bosco nói. – Cha biết hết và cha đã cầu nguyện rất nhiều cho con.
Ngài nói lời đó, nhấn mạnh và xác tín đến độ em có thể nhận ra được nguồn gốc của tiếng sấm huyền bí ấy.
Don Bosco nói: “Cần phải luôn tìm đủ giờ để nói với Chúa về từng đứa trẻ mà Chúa đã trao phó cho chúng ta”, nghĩa là để cầu nguyện cho chúng. Đó là cách tốt nhất để hiểu biết và giúp đỡ chúng. Cầu nguyện bao lâu? Mỗi ngày ít là vài giây cho mỗi em.
Thật là điều bi đát, nếu người ta không chịu tìm giờ để cầu nguyện cho con cái, hoặc cho những trẻ em được trao phó cho mình chăm sóc; nếu người ta không chịu nói với Thiên Chúa về chúng, không chịu suy nghĩ để có thể hiểu chúng hơn, kết cục, người ta sẽ làm ngơ trước những vấn đề hệ trọng của chúng.
* Don Bosco viết: “Giáo dục là việc của trái tim, và chỉ mình Thiên Chúa là chủ của trái tim. Chúng ta sẽ không thu lượm được gì nếu Thiên Chúa không dạy chúng ta nghệ thuật giáo dục này và không trao cho chúng ta chìa khóa của nó”.
Với cậu bé gặp nguy hiểm về luân lý trong buổi chiều mùa hè nóng nực ấy, Don Bosco đã nói một lời khôn ngoan và yên ủi, một lời mà cha mẹ và nhà giáo dục phải nói cho con em mình hằng ngày: “Cha đã cầu nguyện nhiều cho con”.
Tác giả: Lm. Carlô Ambrôgiô SDB
Người dịch: Lm. GB. Nguyễn Văn Thêm, SDB