Tông huấn Christus Vivit: hành trình Emmaus của Giáo Hội và Giới Trẻ (Tiếp theo) – Bốn điểm cốt lõi của một hành trình

3.3 Môi trường sống của người trẻ: Thực tế quan trọng hơn ý tưởng

«Các ý tưởng là kết quả của sự khai triển các khái niệm, chúng được dùng để truyền thông, hiểu biết và thực hành. Các ý tưởng tách rời khỏi thực tại thường tạo ra những hình thức duy tâm và duy danh vô bổ, cùng lắm cũng chỉ giúp phân loại và định nghĩa, nhưng chắc chắn không dẫn đến hành động. Các thực tại được lý trí soi sáng mới thúc đẩy chúng ta đến hành động» (EG 232).

Thông qua Thượng hội đồng, chúng ta nhận ra rằng lắng nghe thực tại của người trẻ là bước đầu tiên hướng tới việc trở thành những dấu chỉ và người mang tình yêu của Chúa dành cho những người trẻ. Bước vào sự đồng cảm với thế giới của họ, giấc mơ của họ, điều kiện tồn tại của họ là quyết định cho việc không hành động ra khỏi lịch sử, đề xuất “công thức đóng gói sẵn” không còn ý nghĩa! Bắt đầu từ thực tế, lắng nghe những tình huống mà những người trẻ đang phát triển, chia sẻ với họ những niềm vui và hy vọng. Có cảm xúc liên quan đến họ, làm cho trái tim của chúng ta rung động theo bước sóng của những thách thức mà những người trẻ đang phải đối mặt là một lần nữa quyết định.

Đức Giáo Hoàng Phanxicô trong ChV số 75-76 đã tóm tắt điều này trong “tặng phẩm của nước mắt”, đó cũng là những gì Don Bosco đã có được khi ngài bước ra khỏi các nhà tù và trong những khoảnh khắc khác nhau của cuộc đời. Đức Thánh Cha nói trong số 76:

«Có lẽ “nhiều người trong chúng ta có một đời sống khá thoải mái nên không biết khóc. Một số thực tại của cuộc đời chỉ được nhìn thấy với cặp mắt được rửa bằng nước mắt. Tôi xin mỗi người hãy tự hỏi: Tôi đã học được cách khóc chưa? Tôi có biết khóc không khi thấy một đứa trẻ đói khát, một đứa trẻ nghiện ngập ở ngoài đường, một đứa trẻ vô gia cư, một đứa trẻ bị bỏ rơi, một đứa trẻ bị lạm dụng, một đứa trẻ bị xã hội sử dụng như một nô lệ? Hay là tiếng khóc của tôi chỉ là tiếng than van của những kẻ chỉ biết nghĩ đến mình vì họ muốn một điều gì đó cho mình?” Hãy cố gắng học cách khóc cho những người trẻ không được may mắn như bạn.  Lòng thương xót và trắc ẩn cũng được thể hiện trong nước mắt. Nếu nó không đến với bạn, hãy cầu xin Chúa ban cho bạn những giọt nước mắt vì sự đau khổ của người khác. Chỉ khi nào bạn biết khóc bạn mới có thể làm điều gì đó cho người khác tận đáy lòng».

Và những giọt nước mắt này, khi thật, làm sạch mắt, hoặc thanh lọc ánh mắt, khiến chúng ta nhìn mọi thứ khác đi. Ngoài ra, Đức Giáo hoàng Phanxicô còn có những lời tuyệt vời hơn cho chúng ta và chúng ta tán thành với ngài, bởi vì ngài mời chúng ta nhìn mọi thứ theo một cách tích cực, với một cái nhìn thực sự truyền giáo (ChV 66-67):

«Ngày nay, người lớn chúng ta có nguy cơ lập ra một danh sách những tai hoạ và những thiếu sót của tuổi trẻ trong thời đại mình. Một số người có thể ca tụng chúng ta bởi vì chúng ta hầu như là chuyên gia trong việc tìm ra những điều tiêu cực và nguy hiểm. Nhưng thái độ ấy sẽ đưa đến hậu quả gì? Nó sẽ tạo ra một khoảng cách lớn hơn, ít gần gũi hơn và ít giúp đỡ lẫn nhau hơn».

«Cái nhìn xa của những người được mời gọi làm cha mẹ, mục tử và người hướng dẫn của giới trẻ phải bao gồm việc tìm ra ngọn lửa leo lắt đang tiếp tục cháy, cây sậy hầu như bị dập nhưng chưa gẫy hoàn toàn (x. Is 42: 3). Đó là khả năng tìm ra những đường mòn mà ở đó những người khác chỉ thấy các bức tường, đó là biết cách nhận ra những tiềm năng mà những người khác chỉ thấy những nguy hiểm. Cái nhìn của Thiên Chúa Cha cũng như thế, nó có khả năng ấp ủ và nuôi dưỡng những hạt giống tốt đã được gieo vào lòng người trẻ. Do đó, tâm hồn của mỗi người trẻ phải được coi là “vùng đất thánh thiêng”, nơi mang hạt giống của đời sống thiêng liêng, và trước nơi ấy chúng ta phải “cởi dép” để có thể đến gần và đi sâu vào Mầu Nhiệm».

a. Lắng nghe đồng cảm của người trẻ

Cuộc tranh luận trong hội nghị, ngay từ đầu, đã nhận thức được rằng quá trình chuẩn bị đã tố cáo một Giáo hội “mắc nợ vì thiếu lắng nghe”. Giáo hoàng Phanxicô đã nói như vậy trong bài phát biểu đầu tiên của mình tại Thượng hội đồng:

«Con đường chuẩn bị cho khoảnh khắc này đã cho phép nhận ra một Giáo hội «thiếu sự lắng nghe», kể cả đối với những người trẻ mà họ đang cảm thấy mình thường xuyên không được Giáo hội thấu hiểu cũng như không được đón nhận vào trong thực thể thực thụ của Giáo hội, và thậm chí đôi khi còn bị khước từ»[1].

Câu hỏi về lắng nghe là triệt để hơn người ta có thể nghĩ: nó đến từ xa, nghĩa là từ việc không thể lắng nghe Thiên Chúa và Thánh Linh của Người, người liên tục nói và hành động trong lịch sử. Đó là kết quả của “sự hời hợt tâm linh” đó và “khoảng cách tâm linh” của một Giáo hội đã nói quá nhiều: đủ kiêu ngạo để có thể học được điều gì đó từ một ai đó; rất tuyệt vời khi nghĩ về nó như là người giám sát duy nhất của sự thật.

Nhiều đoạn của IL và DF cuối cùng đề cập đến việc lắng nghe: chỉ cần xem chương thứ năm của phần đầu tiên của IL (64-72) và chương đầu tiên của phần đầu tiên của DF (6-9) để nhận ra điều đó .

Lắng nghe “là hình thức mà chính Thiên Chúa liên quan đến dân tộc của mình” (DF 6) và do đó có một giá trị thần học, trước cả sư phạm và mục vụ! Nhiều can thiệp đã nhắc lại rằng chúng ta được kêu gọi để lấy lại, thông qua việc lắng nghe, khả năng thấu cảm đó có khả năng từ bỏ quan điểm sống của một người để đi vào quan điểm của người khác, nhìn và cảm nhận mọi thứ bắt đầu từ trái tim của người khác .

b. Sự quan tâm đặc biệt đến trẻ nghèo và bị bỏ rơi

Cả trong giai đoạn lắng nghe (x. IL 41-50: Trong văn hóa của sự lãng phí; IL 166-171: Sự gần gũi và hỗ trợ trong khó khăn và bên lề) và trong giai đoạn của Hội nghị khoáng đại Thượng hội đồng, cần phải cung cấp nhiều hơn cho những người đã có ít hơn. Đó là một sự nhấn mạnh rất cấp bách trong thời đại chúng ta, nơi không thiếu những người trẻ nghèo. Chỉ cần đi và xem một số con số của DF để nhận ra điều đó: những người di cư (25-28 và 147), lạm dụng (29-31), các dạng tổn thương khác nhau (40-44), những người trẻ bị tổn thương (67).

Làm thế nào để sự chú ý này tìm thấy không gian trong các đề xuất và sáng kiến ​​mục vụ của thực tế của chúng ta? Làm thế nào chúng ta có thể tập trung tốt hơn vào những “người đón nhận cách tự nhiên” này của một Giáo hội thực sự quan tâm đến sự nghèo khó của thời đại chúng ta? Làm thế nào chúng ta ngày nay “những dấu chỉ và người mang tình yêu của Chúa” đến với những người trẻ nghèo này? Chúng ta chỉ nghĩ về những người di cư trẻ, hoặc trẻ vị thành niên không có người đi cùng.

c. Phẩm chất ơn gọi của mục vụ giới trẻ

Thượng hội đồng nói chung có điều này như một trọng tâm cụ thể và do đó là một trường hợp khẩn cấp phải đối mặt: chuyển từ một mục vụ giải trí của giới trẻ sang một mục vụ thanh thiếu niên trong một ơn gọi. Đó là một viễn cảnh đưa chúng ta vào một sự thay đổi mang tính thời đại! Sẽ mất thời gian, kiên nhẫn và can đảm để vào đó!

Các tài liệu tham khảo rất đa dạng: chương thứ hai của phần thứ hai của cả IL (85-105) và DF (77-90) đều nằm ở trung tâm. Có quá nhiều tài liệu tham khảo và không thể thực hiện một công việc tóm tắt, bởi vì chủ đề này là chiến lược và cơ bản, cả từ quan điểm lý thuyết đến thực tiễn: nghĩ về ơn gọi như là biểu hiện cá nhân hóa đời sống đức tin của mỗi người được rửa tội trong toàn bộ một loạt các hậu quả lâu dài sẽ đưa chúng ta vượt xa. Chủ đề này sẽ đủ cho việc học hỏi một thời gian dài!

Cụ thể, chúng ta có thể bắt đầu từ số 139 (sinh động ơn gọi của hoạt động mục vụ) và 140 (Chăm sóc mục vụ ơn gọi cho giới trẻ) của DF, để sau đó thu thập nhiều yếu tố xuất phát từ tất cả các văn bản của giáo hội.

Điều này, đúng, đối với tôi dường như là “cốt lõi chủ đề khái quát” cơ bản được thiết lập bởi sự chuyển động của toàn bộ hội nghị trong ba năm qua.

d. Đổi mới ý tưởng và thực hành nguyện xá khởi đi từ “các tiêu chí của nguyện xá”

Nguyện xá và những tiêu chí nguyện xá thực sự là một sự xuất sắc của người Ý và người Salesian, một món quà cụ thể mà chúng tôi mang trong tim và chúng tôi được kêu gọi để dành tặng cho toàn thể Giáo hội. Rõ ràng là đối với chúng tôi để nói rằng nguyện xá có nghĩa là biến Giáo hội thành một ngôi nhà cho những người trẻ tuổi, theo lời khẳng định tuyệt đẹp của DF 138:

«Chỉ có một mục vụ có thể được đổi mới từ việc chú tâm cách riêng đến các mối liên hệ và chất lượng của cộng đồng Kitô hữu, sẽ có ý nghĩa và hấp dẫn đối với giới trẻ. Hội Thánh cũng sẽ có thể tự giới thiệu với các em như một ngôi nhà chào đón, đặc trưng bởi bầu không khí gia đình, sự tin tưởng và thân mật. Khát khao mãnh liệt về tình huynh đệ, đã xuất hiện rất nhiều lần từ việc lắng nghe những người trẻ ở Thượng Hội Đồng, yêu cầu Hội Thánh trở thành “mẹ của mọi người và là nhà của nhiều người”[2]: Nhiệm vụ mục vụ là nhận ra trong lịch sử tình mẫu tử phổ quát của Hội Thánh, qua những cử chỉ cụ thể và tiên tri về việc đón chào vui vẻ và hàng ngày làm cho nó trở thành ngôi nhà cho những người trẻ».

Theo nghĩa này, sau khi đã làm rõ những gì tôi muốn gọi là “tiêu chí nguyện xá” (đặc trưng bởi bốn trụ cột: một ngôi nhà của sự chào đón, một giáo xứ truyền giáo, một trường học bắt đầu cuộc sống và một sân chơi để gặp gỡ bạn bè), chúng tôi cũng nói về nguyện xá và trung tâm thanh thiếu niên như một nơi mục vụ cụ thể. Nó đã được thực hiện trong việc thông qua IL số 180 và nó được thực hiện tại số 143 của DF, yêu cầu “tiếp sức” cho các trung tâm thanh thiếu niên khiến chúng trở thành công cụ đặc quyền cho một Giáo hội hướng ngoại. Làm thế để làm gì? Làm thế nào để chúng ta nghĩ về sự hiện diện thể lý của nguyện xá của thiên niên kỷ thứ ba? Làm thế nào chúng ta có thể biến môi trường mục vụ của chúng ta thành “nhà” và “gia đình”?

[1] x. Giáo Hoàng Phanxico, Diễn văn khai mạc Thượng Hội Đồng GM Thế Giới lần XV, Vatican, 3/10/2018.

[2] Phanxicô, Evangelii Gaudium, số 288

Visited 4 times, 1 visit(s) today