Một cây bông cúc nọ rực nở những cánh hoa hương sắc dịu dàng. Đêm ngày, nó khát khao được làm bạn với lũ ong, nhưng chẳng một con nào đến đậu trên những cánh hoa của nó. Mặc dù thế, bông cúc vẫn tiếp tục mơ mộng. Vào một đêm kia, nó mơ thấy cả một bầu trời rợp bóng hàng ngàn hàng ngàn những con ong. Hạnh phúc biết bao khi đàn ong sà xuống, ôm trọn những cánh hoa cúc và phả vào lớp tơ non của cánh hoa những nụ hôn dịu dàng. Nhờ giấc mơ ấy mà bông cúc có thể cầm cự cho đến hôm sau, và rồi lại nở bung ra khi ánh mặt trời ló rạng.
Biết được nỗi cô đơn và sự dằn vặt của bông cúc, mặt trăng lên tiếng hỏi:
- Bạn không mệt mỏi vì chờ đợi sao?
- Có chứ. Nhưng tôi phải tiếp tục chiến đấu.
- Sao vậy?
- Bởi vì nếu tôi không nở ra, thì tôi sẽ bị héo tàn.
Sứ điệp cho bạn
Có những lúc sự cô đơn dường như tiêu huỷ mọi nỗi mong chờ của con người, chỉ có lối đối diện duy nhất cho tình thế này là tiếp tục nở hoa.